Sau khi Lý Lập Minh dẫn người vội vàng chạy trốn, Diệp Xu chầm chậm dời mắt đi, bắt đầu tính sổ với Tống Thanh Từ: “Lúc nãy ở trước mặt nhiều người như vậy, chàng làm gì thế? Đều để bọn họ nhìn thấy hết rồi, nếu không thì chẳng bao lâu nữa, những người đó chắc chắn sẽ truyền ra bên ngoài rằng ta nói năng tùy tiện này nọ rồi phóng túng gì đó.”
“Phóng túng gì cơ?” Khả năng hiểu ý của Tống Thanh Từ giống như đột nhiên rất kém, nghe không hiểu lời nói của Diệp Xu.
“Chàng còn hỏi, chàng có biết thanh danh cực kỳ quan trọng đối với nữ hài tử hay không.” Diệp Xu véo eo lườm hắn.
Tống Thanh Từ nhẹ nhàng cười rộ lên, ngón tay nâng cằm của Diệp Xu lên: “Xin lỗi, vừa rồi ta xúc động, không thể chú ý đến cảm nhận của nàng. Cũng may vẫn kịp bù đắp lại, bây giờ ta bảo Triệu Lăng giết hết đám người nhìn thấy hết vừa rồi để bịt miệng, nàng yên tâm, người chết rồi thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện chúng ta quan hệ bất chính ra đâu.”
Tống Thanh Từ vừa dứt lời thì vẫy tay gọi Triệu Lăng.
Triệu Lăng lập tức nghiêm mặt mà gật đầu nghe lệnh.
Từ trước đến nay, Triệu Lăng đều được huấn luyện làm việc một cách bài bản, nổi tiếng cố chấp, chỉ cần Tống Thanh Từ nói một câu, hắn ta chắc chắn sẽ liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ.
Đại ma đầu không hề kiểm điểm chuyện hắn hôn nàng ở trước mặt mọi người phô trương đến cỡ nào, ngược lại cách giải quyết mà hắn nghĩ ra được chính là giết người diệt khẩu.
“Đừng!” Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ thật sự muốn lên tiếng thì lập tức giữ chặt hắn lại. Nếu như thực sự bởi vì một câu của bản thân mà hại chết nhiều người như thế, vậy thì nàng sẽ trở thành thứ quái quỷ gì rồi, yêu phi gây họa cho võ lâm sao?
“Sao thế, không phải Xu Nhi của ta chán ghét những người đó nói lung tung sao?” Tống Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Xu.
“Thanh danh của ta đã bị phá hủy từ lâu rồi, cũng chẳng thiếu mấy câu kia.” Diệp Xu quả thực không quan tâm người khác nói cái gì, nếu thật sự để ý thì nàng đã sớm tức chết rồi. Lúc nãy, nàng chỉ muốn nhân cơ hội để bắt lỗi Tống Thanh Từ rồi dạy dỗ hắn một chút, phản công lại việc “cắn trả” của hắn, kết quả nàng dường như bị cắn trả càng nghiêm trọng hơn rồi.
Tống Thanh Từ gật gật đầu, dùng giọng điệu cưng chiều mà đáp ứng: “Được, ta đều nghe Xu Nhi hết.”
Diệp Xu: “...”
Rõ ràng là hắn giở trò xấu, còn xoay chuyển chuyện này đến cuối cùng thành hắn đang theo dân chủ, đều nghe theo ý kiến của nàng, dáng vẻ chẳng khác nào hắn rất cưng chiều nàng.
Con đường dài nhất mà nàng từng đi chính là kịch bản của đại ma đầu.
Diệp Xu đè Tống Thanh Từ lên thớt tám trăm lần, băm thành sợi khoai tây từng lần một ở trong lòng.
“Sau này, ở trước mặt người ngoài, ta sẽ khiêm tốn. Chuyện Xu Nhi không thích, ta sẽ không làm.” Tống Thanh Từ nắm chặt lấy tay Diệp Xu, dùng giọng điệu ấm áp để kiểm điểm bản thân.
Lời này cũng thật bùi tai, Diệp Xu không kéo căng mặt mình nữa mà bật cười một tiếng.
Nàng biết Tống Thanh Từ hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được, nàng cũng biết một khi Tống Thanh Từ đã thật sự quyết định muốn làm việc gì đó thì người khác cưỡng ép ngăn cản cũng vô dụng. Với chỉ số thông minh của hắn, Tống Thanh Từ nhất định sẽ có một trăm phương pháp quanh co vòng vèo để đạt được.
May thay đại ma đầu là người có tính tình lạnh nhạt, chuyện có thể thực sự khiến hắn nổi hứng thú mà quyết tâm làm chắc hẳn không nhiều lắm. Cho nên đối với phần lớn chuyện nhỏ ngày thường, nàng đều có thể làm chủ, điều này rất tốt. Chuyện lớn chỉ là thỉnh thoảng có một hai việc, nàng không cưỡng cầu, cũng chẳng ai phát cáu. Lúc nàng bướng bỉnh thì người khác cũng không ngăn được.
“Được rồi, ta tha thứ cho chàng.” Diệp Xu lại đung đưa cánh tay đang nắm lấy tay Tống Thanh từ, hỏi Tống Thanh Từ thích ăn bánh trung thu có nhân gì, lát nữa nàng định làm bánh trung thu.