Nhưng sau khi nghĩ lại, Diệp Xu cũng đâu phải là một đầu bếp, trình độ võ công của nàng ấy chẳng cao hơn Lục Sơ Linh gấp bao lần đó thôi.
Lục Sơ Linh cuối cùng cũng hiểu được nàng ta thua kém người khác nhiều như thế nào, và cuối cùng cũng hiểu tại sao Hà đại ca lại nhắc nhở nàng không được tự cao vì nhan sắc của mình. Ngoại hình rất dễ già đi, đây hoàn toàn không phải là thứ trường tồn mãi mãi, mà cũng là thứ rất dễ chán ngấy. Ngược lại, chính những thứ của người khác lại khiến người ta càng nhìn càng thấy rực rỡ, càng nhìn càng thấy bất ngờ.
Lục Sơ Linh trở nên rụt rè, mím môi cúi đầu, tự trách mình không đủ tốt. Xét về võ công, nàng ta cảm thấy có lẽ trong khoảng thời gian tới mình sẽ không vượt qua được Diệp Xu, hoặc thậm chí là cả đời. Vậy cũng chỉ còn tài nấu nướng là nàng có thể phấn đấu thôi.
Sau khi ra khỏi phòng Lục Mặc, Lục Sơ Linh lập tức chạy vào bếp, nàng ta muốn học nấu những món ăn giống như đầu bếp, để sau này nấu cho Phong Lễ Hòa ăn.
Khi Thích Vấn Điệp rời đi cùng Lục Sơ Linh thì cũng không quên nhìn lại Lục Mặc lần nữa.
Lục Mặc đang thẳng lưng, tư thế rất nghiêm túc ngồi ở trước bàn, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng hạ tầm mắt mở thư. Những lá thư đó đều là thư chúc mừng của các môn phái khác hoặc của những giang hồ nhân gửi đến cho Đại hội luận kiếm của phái Hoa Sơn, nội dung thư đều na ná nhau, nhìn chung là toàn mấy câu khách sáo. Thực ra hắn ta hoàn toàn không cần đọc nó, nhưng hắn vẫn mở từng lá thư xem lướt qua, tỏ ra vô cùng lịch sự.
Thích Vấn Điệp nhìn lại Lục Mặc một lần nữa trước rồi mới đóng cửa lại.
Sau tiếng đóng cửa, đôi lông mày đang cau có của Lục Mặc giãn ra một chút, hắn điều chỉnh tư thế một chút, sau đó cầm lá thư tiếp theo tiếp tục mở ra, khi ánh mắt thờ ơ quét qua lá thư, hắn sững người cầm lá thư, đôi mắt dần trợn to.
Bức thư viết về chuyện Lục Chí Viễn cướp thê làm tổn hại đồng môn Dương Phổ. Lời kể không có ý nghiêng về bên nào, cũng không phán xét ai đúng ai sai, chỉ như đang kể lại một câu chuyện cũ, kể từ đầu đến cuối, từ bắt đầu đến khi kết thúc.
Lục Mặc đã nghe một chút về cuộc hôn nhân của cha mình với sư muội đồng Liễu Yên Yên hai mươi năm trước. Vấn đề này luôn là một điều vô cùng cấm kị ở Hoa Sơn, chẳng một ai ai dám đề cập đến, sở dĩ Lục Mặc biết về chuyện đó là do hắn tình cờ đến đây trong một lần đi thăm thú bên ngoài.
Lục Mặc từng hỏi riêng Lý Lập Minh về những nguyên do cụ thể. Lý Lập Minh giải thích với hắn rằng Liễu Yên Yên không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, ngay cả khi đang đính hôn với cha hắn, nàng ta vẫn còn nhung nhớ về sư huynh đồng môn Dương Phổ. Sau khi Dương Phổ rơi xuống sườn dốc, vì không muốn từ bỏ người yêu mà Liễu Yêu Yên đã đi theo hắn, treo cổ tự tử trong phòng. Phụ thân hắn chính là nạn nhân lớn nhất của toàn bộ vụ việc, cùng lúc bị cả huynh đệ đồng môn và thê tử phản bội, còn bị sỉ nhục trước thiên hạ mất hết mặt mũi.
Khi Lục Mặc nghe về những chuyện đã qua này, hắn rất đồng cảm với phụ thân, và thấy may mắn khi không lâu sau phụ thân đã gặp được mẫu thân, để thành nên một mối tình đẹp.
Nhưng bây giờ, khi đọc bức thư, hóa ra Dương Phô đã yêu sư muội Liễu Yên Yên từ trước, phụ thân hắn nhất quyết vung đao cướp thê, còn dùng mọi cách để đe dọa và gây sức ép với Liễu Yên Yên, vì vậy Liễu Yên Yên đành phải đồng ý kết hôn, bằng lòng gả cho phụ thân. Cuối cùng, vì không chịu được nhục nhã, Dương Phổ đã phát điên vào ngày thành thân của phụ thân hắn, cuối cùng bị một nhóm đệ tử của phái Hoa Sơn bức ép, nhảy xuống Tru Quỷ Nhai. Không lâu sau thì Liễu Yên Yên đã treo cổ tự tử.