Tống công tử chắc chắn biết nhiều hơn khối đầu gỗ này.
Sau khi Sở Nguyệt chuyển tất cả thi thể xong, thì Triệu Lăng lấy từ trong tay áo ra một gói bột xác chết, rắc lên xác những thi thể này.
Sở Nguyệt thấy thế thì kích động, thi thể nàng ta chuyển nửa ngày vậy mà lại bị thi hóa, thuộc hạ của nàng ta ngay cả phơi thây nơi đồng hoang cũng không có.
Sở Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Triệu Lăng: “Ngươi...”
Trang Phi rất khó hiểu, nếu như đã sớm quyết định hóa thi, vậy thì cần gì phải để Sở Nguyệt chuyển thi thể?
“Công tử không thích.”
Trang Phi biết rằng bột xác chết sẽ tản ra mùi hôi nồng nặc và ngột ngạt trong quá trình hóa thi. Nếu như vừa rồi hóa thi ở chỗ đó thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến Tống Thanh Từ.
Lý do này thật sự là rất “nô bộc”.
Trang Phi ho khan hai tiếng, bội phục gật đầu, khen ngợi Triệu Lăng suy nghĩ thật chu đáo, là tấm gương cho nàng ấy học hỏi.
Sở Nguyệt lại tức giận không chịu nổi, thuộc hạ của nàng ta đều đã chết, mạng cũng không còn, chuyện này còn có người ghét bỏ.
Triệu Lăng đờ đẫn nhìn Sở Nguyệt, lần thứ hai đưa xẻng cho nàng ta, để cho nàng ta lấp hố.
Sở Nguyệt: “...”
Hắn vậy mà không giết nàng ta, còn để cho nàng ta lấp hố.
Tâm trạng của Sở Nguyệt phục tạp, không biết là nên vui hay là nên thương tâm.
Sau một nén nhang thì nàng ta lấp đầy hố, sau đó lại bị Triệu Lăng yêu cầu xử lý vết máu trên chiến trường vừa rồi, nhân tiện lau sạch kiếm còn sót lại trên mặt đất, đặt ở phía sau xe ngựa.
Sở Nguyệt vừa tức giận đến nghiến răng vừa nghe lời làm theo.
“Độc ngươi uống là Thực Cốt Xuân Hương Cổ, ba ngày cần dùng giải dược một lần, ở đây chỉ có ta có.” Triệu Lăng dùng một giọng điệu trần thuật nói với Sở Nguyệt.
“Thực Cốt Xuân Hương Cổ, đây là độc gì? Tại sao ta chưa bao giờ nghe đến loại độc này?” Sở Nguyệt hỏi Triệu Lăng.
“Tò mò thì đừng ăn.” Triệu Lăng đưa cho Sở Nguyệt một viên thuốc đen to bằng hạt đậu xanh.
Ngụ ý là ngươi có thể không uống viên giải dược này, và cứ chờ đến lúc độc phát tác thì sẽ biết có bao nhiêu đau khổ.
Sở Nguyệt nghe tên độc là biết thứ này khẳng định không phải thứ tốt gì. Nghe có vẻ như là sự kết hợp của hai loại thuốc: thực cốt độc và xuân hương tán.
Độc thực cốt là một loại độc dược làm cho người ta đau không muốn sống, Sở Nguyệt từng tận mắt nhìn thấy người khác phát tác, nằm lăn lộn trên mặt đất, như bị hàng nghìn con sâu cắn vào xương, cả người đổ mồ hôi, phân tiểu không tự chủ, quả thật sống không bằng chết. Một loại khác là mị dược bình thường, khi phát tác sẽ khiến cả người nóng lên, rất khát cầu loại chuyện kia, rất dễ khiến nữ nhân làm ra hành động buông thả.
Hai loại độc này kết hợp với nhau, không phải là lúc phát tác, giống như dùng xuân hương tán, mà còn có đau đớn của thực cốt? Đây sẽ là nỗi đau khổ quỷ dị, thực sự không cách nào tưởng tượng được.
Sở Nguyệt không dám nghi ngờ độc này là giả, mặc dù nàng ta chưa bao giờ có thấy loại độc này. Vừa rồi Tống Thanh Từ đâm một kim ở sau gáy nàng ta đã có thể trực tiếp làm tê liệt toàn thân nàng ta, hơn nữa miệng còn không thể nói, đây là tình huống nàng ta chưa từng gặp.
Nàng ta đánh giá quá thấp Diệp Xu, vẫn cho là Diệp Xu vô dụng, tìm một thư sinh bình thường “tình sâu nghĩa đâm”, mà bây giờ xem ra, người nàng ta tìm cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Sở Nguyệt vội vàng đưa giải dược vào trong miệng, nuốt xuống, bây giờ nàng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Sau đó, mọi người cùng nhau lên đường, Sở Nguyệt ngồi xe ngựa với Triệu Lăng, Trang Phi cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh xe. Diệp Xu và Tống Thanh Từ ngồi ở trong xe ngựa.
Trước khi lên đường, Trang Phi cầm một bộ xiêm y cũ của mình mặc cho Sở Nguyệt, xiêm y ban đầu của nàng ta đã bị máu làm bẩn, hơn nữa xiêm y kia quá đỏ, quá rêu rao.