Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406: Chương 406

Không xác định Chương 406: Chương 406

Diệp Xu thấy Sở Nguyệt không nói, thì nàng phản bác Lâm Nhược Lan: “Chẳng lẽ kẻ giết mẫu thân còn có thể cao thượng hơn chúng ta sao? Rõ ràng là mọi người đều tám lạng nửa cân.”

“Ngươi…”

Nhắc tới việc giết mẫu thân, Lâm Nhược Lan bị chọc vào chân đau đớn, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Xu, cũng không thể nói gì để phản bác, cho nên trêu chọc hừ lạnh một tiếng.

“Muốn giết muốn lăng trì muốn làm gì thì làm, nhưng ta sẽ không giúp các ngươi.”

“Cũng không có gì.” Tống Thanh Từ nãy giờ im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, đề nghị Diệp Xu: “Tặng hai người này cho cha nàng, cha nàng chắc chắn sẽ rất vui.”

Lâm Nhược Lan nghe vậy lập tức đưa tay phản kháng, nhưng vừa xuất chiêu đã bị Triệu Lăng điểm huyệt. Nàng ta am hiểu y thuật, nhưng công phu không phải thế mạnh.

Sau khi Sở Nguyệt biết mình không trúng độc, hoàn toàn dễ chịu, làm bộ muốn trổ tài, nhưng sau khi so ba chiêu với hai gã ám vệ thì phát hiện mình căn bản không dùng được nội lực. Lâm Nhược Lan bên kia cũng đã bị Triệu Lăng kề kiếm vào cổ, không cách nào phản kháng.

Sở Nguyệt biết mình có chống cự nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ đành thu tay lại, bị ám vệ áp giải.

“Ta không có nội lực.” Sở Nguyệt tức giận nói cho Lâm Nhược Lan biết.

Lâm Nhược Lan còn chưa kịp bắt mạch cho Sở Nguyệt, nhưng cái tên Thực Cốt Xuân Hương Cổ này nghe giống như là thuốc giả, nàng ta có thể sàng lọc ra. Nhưng thuốc làm tiêu giảm nội lực thì quả thật có tồn tại.

Lâm Nhược Lan bừng tỉnh: “Ngươi bị lừa rồi! Bọn họ chắc chắn đã cho ngươi ăn Tam Tiêu Hoàn, ba ngày một viên, mỗi lần sẽ giảm ba phần nội lực. Bây giờ ngươi chắc chắn đã ăn đủ ba viên cho nên mới không hề có nội lực! Thuốc này quả thật có công dụng thanh lọc gan và sáng mắt.”

“Không phải lừa” Triệu Lăng kiên trì phủ nhận: “Tam Tiêu Hoàn ở hỗ ta gọi là Thực Cốt Xuân Hương Cổ.”

Sở Nguyệt càng tức giận hơn, thế cho nên tức giận đến mức rống lên, hận không thể giết chết Triệu Lăng bằng mắt. Đám người này thật sự coi nàng ta như một con khỉ mà trêu đùa, nhưng quan trọng hơn là nàng ta thật sự bị đùa giỡn đúng như một con khỉ.

“Các ngươi quá nham hiểm!” Sở Nguyệt giậm chân nói.

Tống Thanh Từ thản nhiên nói: “Sở cô nương khiêm tốn.”

Mấy năm nay Sở Nguyệt đã làm rất nhiều chuyện âm hiểm, hơn nữa lần này là nàng ta làm điều ác trước, nhưng bây giờ lại giống như một người vô tội lên án người khác. Một câu đáp đơn giản này của Tống Thanh Từ ngay lập tức khiến Sở Nguyệt khôi hài như một thằng hề nhảy nhót.

Sở Nguyệt nghẹn hai má phồng lên, vừa tức vừa hận trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ, nhưng lại không thể nói lên một lời phản bác. Người họ Tống này thật sự rất lợi hại, luôn có thể khiến người ta tức chết bằng một câu nói, hắn nói ít, nhưng nghĩ đến mỗi một câu của hắn thì đều khiến người ta tức giận. Nàng ta không có nhu cần ầm ĩ với tên cẩu thư sinh này, đó là tự tìm chết!

Lâm Nhược Lan bình tĩnh nhìn về phía Diệp Xu: “Nói đi, các người muốn ta làm gì.”

“Ta muốn nhờ Lâm cô nương giúp ta đến Lăng Vân bảo cứu hai người.”

Diệp Xu đơn giản thẳng thắn nói ra tình huống, nhưng không nói ra quan hệ chân chính giữa nàng và Tô Nhược cùng với Tô bà bà.

“Từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, phụ thân chỉ một mực dạy ta võ công, chưa bao giờ quan tâm đến những thứ khác, là nhũ mẫu nuôi nấng ta khôn lớn, nàng đối với ta mà nói giống như mẫu thân ruột thịt. Hiện giờ nhi tử của nàng bệnh nặng, nguyện vọng cuối cùng chính là muốn rời khỏi Lăng Vân bảo đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ta muốn trả lại tự do cho mẫu thân các nàng, nhưng cha ta lại không muốn.”

“Vì sao lại không muốn?”

Dù sao người bên trong Lăng Vân bảo đều canh giữ rất nghiêm ngặt, cho dù Lâm Nhược Lan đi hỏi thăm thì cũng không thu được tin tức xác thực nào.
 


Bình Luận (0)
Comment