“Nhớ nhiều, hỏi nhiều, đều là đang làm khó mình.” Diệp Xu ra vẻ sợ sệt liếc mắt nhìn Diệp Hổ, giống như đang do dự, sợ nói thật sẽ chọc lão ta tức giận.
Diệp Hổ: “Ta cam đoan sẽ không phạt con.”
Nhìn mặt Diệp Hổ là biết lão ta có bao nhiêu không hài lòng, quỷ mới tin lời lão ta.
Diệp Xu nói với Diệp Hổ rằng nàng đã được một nhà sư chỉ bảo tại Pháp Hoa tự.
“Hắn nói, khám phá, buông xuống, thì mới tự tại. Ta lại không khám phá được, không buông xuống được, không được tự tại, ta hỏi hắn có cách nào khác không. Hắn nói rằng có hai điều dễ dàng nhất để làm, quên và không hỏi. Quên đi những điều làm cho mình buồn, nhưng hỏi những điều làm mình buồn rầu, cũng có thể có được một khoảnh khắc tự tại.”
Nhà sư? Trụ trì Hái Hoa Tặc của Pháp Hoa tự?” Diệp Hổ châm chọc cười nhạo, thấy Diệp Xu lại nghiêm túc nói với mình là một vị nhà sư vô danh, thì nhịn không được lại cười nhạo một tiếng, chất vấn Diệp Xu: “Trong lòng con có nỗi khổ gì, mà nhất định phải tin lời nói dối của người khác trước khi ngươi chịu buông bỏ?”
“Tối hôm đó Thạch Thiên Cơ suýt chút nữa bóp chết ta, chỉ thiếu một hơi nữa thôi là ta đã không thể trở lại.”
Trên thực tế Thạch Thiên Cơ không có ý bóp chết nàng, nhưng để hình dung bước ngoặt trong cuộc đời nàng, Diệp Xu chỉ có thể uất ức Thạch Thiên Cơ gánh tên này. Hắn ta là thuộc hạ của đại ma đầu, cho nên hắn ta hẳn là sẽ không có ý kiến quá lớn với chuyện này. Cho dù có ý kiến thì bảo hắn ta tìm đại ma đầu mà nói, dù sao nàng cũng là thân tộc, nên nàng cũng mặc kệ những thứ này.
Diệp Hổ vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Xu như trước, chờ nàng nói, giống như đang lạnh lùng xem nàng diễn như thế nào.
“Khoảnh khắc trước khi ta nghĩ mình sắp chết, ta đã suy nghĩ rất nhiều, gần như tất cả những kỷ niệm quan trọng trong cuộc đời ta. Sau đó khi thành công trốn thoát từ chỗ của hắn ta, ta nghe Chu Tam tỷ nói với ta, buộc ta phải đi tìm Thạch Thiên Cơ. Cho dù ta có giải thích như thế nào, thì bà ta nhất định phải bắt ta đi quyến rũ hắn ta, muốn ta đi chịu chết. Nghe bà ta nói hết lần này đến lần khác là lệnh của phụ thân, ta nên nghe lời phụ thân, nếu không trở về sẽ bị phụ thân phạt. Về sau lại gặp Bạch Tú Tú, nàng ta cũng nói với ta tương tự như vậy...”
Trong mắt Diệp Hổ lạnh lẽo, im lặng tiếp tục nghe Diệp Xu nói.
“Cha có biết, trước khi ta cho rằng mình sắp chết, những hồi ức quan trọng trong ta là gì không? Tất cả đều là về người, người dạy ta luyện võ, phân phó ta làm việc, huấn luyện ta phải hoàn thành nhiệm vụ... Những kỷ niệm người chải tóc cho ta xen kẽ trong đó, lại càng khiến ta khó chịu hơn, ta không muốn nhớ chút nào.”
Diệp Hổ dĩ nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự trong những lời này của Diệp Xu.
“Con cho rằng mấy năm nay vi phụ nuôi lớn con chỉ vì đang lợi dụng con, không quan tâm sống chết của con ư?”
Diệp Xu buồn bực không lên tiếng, tương đương ngầm thừa nhận.
Bộp!
Diệp Hổ đột nhiên vỗ một cái vào bàn.
Diệp Xu ra vẻ sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Hổ, sau đó rụt cổ lui hai bước.
“Đại nghịch bất đạo!” Diệp Hổ lập tức tiến đến lấy tay bóp cổ Diệp Xu, mặc dù không dùng sức, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Xu rất hung ác: "Nếu vi phụ ở trong lòng ngươi quá quắt như vậy, thì bây giờ ta sẽ bóp chết ngươi được không?”
Diệp Xu biết Diệp Hổ chắc chắn sẽ không dựa vào chút chuyện nhỏ này mà thật sự giết chết nàng, đã đến lúc biểu hiện “lòng trung thành”. Nàng cố ý nhắm mắt lại, cố gắng duỗi cổ ra: “Chết ở trong tay phụ thân còn sạch sẽ hơn chết ở bên ngoài, dù sao cái mạng này của nữ nhi vốn là do phụ thân cho.”
“Càn quấy.”
Diệp Hổ buông tay ra, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Xu. Lão ta xoay tay nắm lấy cánh tay nàng, kéo Diệp Xu cùng ngồi xuống, gọi người bưng hai chén bơ kem tới.