Diệp Xu thấy Diệp Hổ rất vui, vì thế Diệp Xu cưỡi ngựa tiến đến bên cạnh Diệp Hổ, nhắc tới chuyện lần trước nàng từng chủ động đi thăm Tô Nhược với Diệp Hổ.
Nghe thấy Tô Nhược, sắc mặt Diệp Hổ lập tức không còn vui nữa.
“Không biết hắn bị bệnh gì, nghe nói phụ thân tiêu tốn rất nhiều tiền trên người hắn, nhưng vẫn không thể chữa khỏi?”
“Mới sinh ra đã yếu kém không chữa được, cho nên chỉ có thể lấy tiền kéo dài mạng sống mà thôi.” Diệp Hổ dứt lời, cố ý liếc mắt nhìn Diệp Xu: “Nể mặt con. Tô bà bà năm đó làm nhũ mẫu cho con, cũng coi như tận tâm.”
“Vậy bệnh này của hắn có phải Lâm Nhược Lan cũng không thể xem ra không?” Diệp Xu lại hỏi.
Diệp Hổ đột nhiên nhìn về phía Diệp Xu, trong mắt có ý thăm dò.
“Vì sao lại hỏi như vậy.”
“Bây giờ Lâm Nhược Lan thiếu một lý do để trở về Vạn Hoa sơn trang. Nếu bệnh trên người Tô Nhược là bệnh nan y, nếu Lâm Nhược Lan lấy lý do chữa trị cho hắn, rồi trở về Vạn Hoa sơn trang tìm kiếm sự giúp đỡ, vừa lúc có một bậc thang.” Diệp Xu giải thích.
“Nàng ta muốn trở về thì có thể tự mình về, cần gì phải tìm người bệnh đưa đi cùng?”
“Vì thể diện, con người nàng ta rất giữ thể diện. Tùy tiện tìm một người bệnh mang về cũng không được, trên sơn trang đều là cao thủ y thuật, có người nhìn là đã chuẩn đoán ra bệnh nan y. Nhưng thật ra không hề ít bạo bệnh đột nhiên bùng phát khó chữa khỏi, nhưng như vậy, trước khi Lâm Nhược Lan mang về sơn trang, thì người đã chết trên đường rồi. Cho nên mắc bệnh khó điều trị sẽ không đột ngột qua đời như Tô Nhược, thật sự không có bao nhiêu người bệnh như vậy.”
Diệp Hổ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Xu. Hiểu rõ đây hẳn là kế hoạch trước đó Diệp Xu nói muốn mượn sức Lâm Nhược Lan, giúp nàng ta quay về Vạn Hoa sơn trang. Nghe có vẻ khả thi.
“Thôi, để nàng ta xem cho Tô Nhược trước, sau đó xem chẩn đoán rồi mới quyết định.”
Diệp Xu ra vẻ bình tĩnh đồng ý, trong lòng lại rất vui, kế hoạch xem như đã hoàn thành một nửa. Quay về chỉ cần Lâm Nhược Lan nói Tô Nhược có bệnh nan y, ở Vạn Hoa sơn trang có cứu, để Diệp Hổ đồng ý cho bọn họ ra ngoài, mọi việc sẽ được giải quyết.
Sau khi Diệp Xu trở về, nàng lập tức xử lý chuyện này, tất cả đều thuận lợi như Diệp Xu mong đợi, cuối cùng thuận lợi tìm đến chỗ của Diệp Hổ, chỉ chờ một câu của Diệp Hổ.
Diệp Hổ lập tức gật đầu đồng ý cho Lâm Nhược Lan dẫn Tô Nhược và Tô bà bà rời đi.
“Ngày mai nữ nhi sẽ đưa các nàng đến Vạn Hoa sơn trang.” Diệp Xu vui vẻ nói.
“Con không cần đi theo, thanh danh của con ở bên ngoài không tốt, đi theo người ta chỉ thêm loạn.” Diệp Hổ nói: “Bảo nàng nhận nhân tình của con là được rồi.”
Diệp Xu gật đầu, nếu nàng không đi theo thì sẽ không đi theo, chỉ cần Tô bà bà và Tô Nhược có thể cùng nhau rời khỏi Lăng Vân bảo là được.
“Sắp đến Trung thu rồi, ngày đoàn viên, cũng không tiện giữ Tống công tử ở đây, dù sao cũng phải gọi hắn đoàn tụ với người nhà.” Diệp Hổ lại nói.
Lần này Diệp Xu cảm thấy có chút gì đó không đúng, chẳng lẽ Diệp Hổ định đuổi tất cả những người mà nàng mang đến đi, chỉ giữ nàng lại?
“Sau khi con đón Trung thu cùng phụ thân, thì ta có một chuyện quan trọng muốn con làm.”
“Chuyện gì?” Diệp Xu hỏi.
Giọng điệu của Diệp Hổ rất nghiêm túc nói với Diệp Xu: “Giúp người của Đường Môn đối phó với phái Hoa Sơn, giết con trai trưởng Lục Chí Viễn là Lục Mặc. Nếu có thể giết vợ con ông ta là tốt nhất, nhưng Lục Chí Viễn không được nhúc nhích.”
Diệp Xu nhíu mày, ngoan ngoãn gật đầu với Diệp Hổ, thẳng thắn than thở kế hoạch này của Diệp Hổ rất lợi hại.
Hôm nay mặc kệ Diệp Xu nói cái gì nàng đều sẽ đồng ý, dù sao nàng chỉ cần rời khỏi Lăng Vân bảo là sẽ không bao giờ trở về nữa. Mặc kệ lão ta có phân phó ngoan độc thế nào, thì nàng cũng sẽ không thực hiện.