“Những người mặc áo đen đó rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?” Diệp Hổ vừa hỏi, vừa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trang Phi.
Trang Phi lắc đầu nhìn Diệp Hổ với vẻ mặt khó hiểu, tỏ ý nàng ấy thật sự không biết, cũng vô cùng muốn biết. Diệp Hổ cũng tương đối hiểu về tính cách của Trang Phi. Nàng ấy hơi ngốc, có gì cũng thể hiện lên trên mặt. Có một số chuyện quả thực có thể cố ý giả vờ nhưng tinh tế quan sát thì nhất định sẽ tìm ra được sơ hở. Vừa rồi, vẻ mặt và phản ứng của Trang Phi đều rất chân thật, chứng tỏ nàng ấy thật sự không biết về lai lịch của những người mặc áo đen kia. Đồng thời, điều này cũng khiến Diệp Hổ hơi lo lắng cho sự an nguy của Diệp Xu. Đúng thật là gan to bằng trời! Kẻ nào lại dám động thủ trong phạm vi mười dặm quanh Lăng Vân Bảo như vậy chứ? Lão ta chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, yên lặng chờ đợi tin tức. Trang Phi không dám ồn ào, lẳng lặng đứng chờ đợi ở bên cạnh, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.
Sau nửa canh giờ, Thí Ảnh gấp rút đưa Diệp Xu quay trở về rồi đi tới báo cáo với Diệp Hổ: “Là người của Hiên Viên Lâu. Khi thuộc hạ đuổi tới nơi thì Bảo chủ đã giết gần hết đám người mặc đồ đen đó. Có một số chạy thoát, thuộc hạ đã phái người đuổi theo rồi ạ."
Thí Ảnh nói xong thì dâng chiếc kim châm hắn ta thu thập được trên người của Đường Vũ và những người khác lên cho Diệp Hổ coi. Diệp Hổ liếc mắt xuống nhìn cây kim nhỏ và hơi dẹt ở cuối, đây quả nhiên là kim độc mà Hiên Viên Lâu vẫn luôn sử dụng.
Hiên Viên Lâu cũng có chút tiếng xấu trên giang hồ. Cái tên Hiên Viên thì nghe có vẻ rất đĩnh đạc nhưng thực chất, đây là nơi tụ tập của những kẻ không ra gì, có xuất thân từ tầng lớp thấp kém, chủ yếu là trộm cắp, con bạc hoặc đám bợm rượu. Bản lĩnh thì không có nhưng khoác lác, vô lý, hung hăng và hay lấy mạng sống ra chơi đùa thì bọn chúng nhận thứ hai, không ai dám đứng nhất. Vì trình độ thấp kém nên bọn chúng chỉ có thể dùng kim độc và khói độc để khiến người khác rơi vào trạng thái tê liệt rồi mới dám ra tay. Các môn phái khác không dám tới Lăng Vân Bảo làm càn nhưng nếu là người của Hiên Viên Lâu thì lại không có gì lấy làm lạ. Đám lưu manh vừa không sợ mất mặt, vừa không sợ mất mạng này đến việc tự hoạn rồi chạy tới hoàng cung làm loạn còn dám, nói gì tới Lăng Vân Bảo cơ chứ.
“Con gây hấn gì với Hiên Viên Lâu à?” Diệp Hổ nhìn Diệp Xu, hỏi.
Diệp Xu vô tội nhún vai, nói: “Chuyện này sao có thể liên quan tới con được chứ. Con thấy có vẻ bọn chúng nhắm vào Đường Môn thì đúng hơn.”
Cả tám vị Độc Quái đều bị trúng kim độc, may mà không nặng, tuy hơi mất thời gian nhưng vẫn có thể giải được. Cơ thể của Đường Vũ vốn là bách độc bất xâm, lẽ ra nàng ta không sao nhưng mũi kim độc đâm vào huyệt đạo trên đầu, gây ra tình trạng hôn mê. Kim châm vừa được rút ra, Đường Vũ lập tức bừng tỉnh. Sau khi nghe có khả năng là do người của Hiên Viên Lâu làm, Đường Vũ thẳng thắn thừa nhận khoảng hai tháng trước, nàng ta từng có xích mích với đám người của Hiên Viên Lâu, thậm chí còn đến Hiên Viên Lâu gây náo loạn và giết chết năm người của bọn họ.
“Đám thối tha đó thực sự là không biết xấu hổ, uống rượu đến mức say khướt, mùi mồ hôi đầy người rồi còn muốn sàm sỡ ta. Đến bây giờ nghĩ lại ta còn cảm thấy buồn nôn.” Lúc nói những lời này, mặt Đường Vũ bày tỏ vẻ ghê tởm và ghét bỏ. Có thể hình dung ra được, ngày hôm ấy nàng ta đã khó chịu tới mức độ nào.
“Hiện giờ chỉ có thể đợi cho độc dược trên cơ thể họ được giải xong thì các con mới tiếp tục lên đường được.”