Đám người Tô Văn Minh thấy thế thì nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình và mong Diệp Xu cùng với Tống Thanh Từ giơ cao đánh khẽ.
“Tuy hơi gắt gỏng nhưng đại tiểu thư hoàn toàn là vì lo lắng cho tám người chúng ta thôi chứ không hề có ý xấu gì đâu.”
Tô Văn Minh ngay lập tức thay mặt Đường Vũ xin lỗi Diệp Xu. Bảy người còn lại cũng hưởng ứng theo và mong Diệp Xu không trách móc. Diệp Xu gật gật đầu rồi nhìn về phía Tống Thanh Từ. Triệu Lăng lập tức lấy một chiếc bình sứ từ trong ngực ra và đưa thuốc giải cho họ.
Ngay khi tám Độc Quái đang chia nhau uống thuốc giải thì Triệu Lăng đột nhiên hỏi Tô Văn Minh với vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi có muốn gia nhập Thăng Dương Cung không?"
Tô Văn Minh vừa nuốt xong thuốc, đang uống thêm vài ngụm nước thì nghe được câu nói của Triệu Lăng, một miệng nước phụt hết ra ngoài, vừa khéo phun hết lên mặt hai đồng môn đứng bên cạnh. Cả hai đều đang sững sờ trước lời nói của Triệu Lăng thì lập tức được “vòi rồng” của Tô Văn Minh gọi về luôn.
Trang Phi, Mã Giang, Mã Hà và Tô bà bà cũng kinh ngạc như tám người kia. Mã Giang, Mã Hà và Tô bà bà đều bối rối, không hiểu tại sao Triệu Lăng lại đột nhiên nhắc đến Thăng Dương Cung.
Trang Phi còn đang hơi khó hiểu thì đột nhiên nhớ tới chuyện đám người áo đen lần trước gọi cô nương nhà mình là Cung chủ phu nhân. Thăng Dương Cung, Cung chủ phu nhân… Tiếp đó, nàng ấy lại liên tưởng tới trình độ võ công của Triệu Lăng. Trang Phi ngơ ngác đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng bên cạnh cô nương nhà mình. Đúng lúc đó, Tống Thanh Từ cũng quay lại, chạm mắt với Trang Phi. Ánh mắt của hắn bình tĩnh, lãnh đạm nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Tim Trang Phi đập bình bịch, chân nàng ấy mềm nhũn, quỳ phịch đầu gối xuống đất.
Hành động của Trang Phi lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhưng Trang Phi lại không thèm để ý tới những ánh mắt đó. Nàng ấy run rẩy co rụt cổ lại, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Tống thư sinh là Cung chủ của Thăng Dương Cung! Xong rồi! Xong rồi! Trước kia nàng ấy từng nói mấy lời không hay với hắn, chê hắn là tên thư sinh yếu đuối, chẳng được tích sự gì, thậm chí còn vênh váo trước mặt hắn… Nàng ấy chết chắc rồi! Không ai cứu nổi nàng ấy nữa, phải làm sao bây giờ…? Trang Phi theo phản xạ, muốn nhìn về phía Diệp Xu bằng ánh mắt cầu cứu nhưng lại không dám ngẩng đầu lên. Nàng ấy run rẩy, duỗi hai tay ra, kèm theo một nụ cười.
“Ngươi quỳ xuống làm cái gì? Có ai nói là sẽ trừng phạt nữa đâu chứ.”
Diệp Xu kéo Trang Phi đứng dậy. Trang Phi lập tức hoảng sợ trốn ra sau, ghé sát vào lưng Diệp Xu rồi thậm chí còn không có dũng khí nói ra mấy chữ như “Cung chủ của Thăng Dương Cung” mà thì thầm hỏi Diệp Xu rằng có phải thân phận của Tống Thanh Từ chính là người quyền lực nhất Thăng Dương Cung hay không. Mặc dù thâm tâm Trang Phi đã chắc chắn chuyện này là thật rồi nhưng lúc thấy cô nương nhà mình gật đầu, nàng ấy lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Trang Phi có cảm giác như mình đã chết đi một lần vậy, còn là bị chém đầu nữa. Trang Phi túm lấy cánh tay của Diệp Xu, chỉ hận không thể chui đầu vào nách nàng.
Đám người Tô Văn Minh vốn còn đang hoang mang nhưng sau khi thấy Trang Phi hốt hoảng như vậy, xong lại nghĩ về Thăng Dương Cung mà Triệu Lăng vừa nhắc tới thì cũng ít nhiều đoán ra được thân phận của Tống Thanh Từ. Vị này rất có khả năng là một nhân vật quan trong đến từ Thăng Dương Cung, thân phận công tử trong hầu môn chắc hẳn chỉ là một cái vỏ bọc.
Thăng Dương Cung là đệ nhất tà môn mà ai ai nghe tới cũng đều sợ hãi, Đường Môn mãi mãi không thể sánh bằng nên bọn họ cũng không dám đắc tội. Tám Độc Quái yên lặng tụ lại và liếc nhìn nhau, bọn họ đều muốn tìm đáp án cho nghi vấn của mình trong mắt đồng môn.