Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442: Chương 442

Không xác định Chương 442: Chương 442

“Lẽ nào Tống công tử là…” Tô bà bà nghi hoặc nhìn về phía Diệp Xu, giọng bà ấy hơi run run, không nói hết câu.

Lúc này, Mã Giang và Mã Hà đứng phía sau Tô bà bà đã ngốc từ lâu, không dám động đậy, đến cả tiếng hô cũng không dám phát ra.

Tống Thanh Từ nở nụ cười ấm áp, chào Tô bà bà: “Mong ngài lượng thứ vì lần trước gặp mặt, vãn bối chưa thể nói thật về thân phận của mình.”

Tô bà bà ngây cả người. Bà ấy không ngờ Cung chủ của Thăng Dương Cung nức tiếng thiên hạ, người người kính sợ, giờ phút này lại đang đứng ở trước mặt bà ấy, thậm chí còn dịu dàng cười, cúi đầu xin lỗi mình. Bà ấy cảm thấy tất cả những điều này thật viển vông. Nhi nữ nhận mình rồi còn giúp mình trốn thoát khỏi Lăng Vân Bảo. Ái nhân của nhi nữ lại còn là Cung chủ của Thăng Dương Cung nữa… Tô bà bà cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Tô bà bà ngơ ngác nhìn Diệp Xu thì thấy Diệp Xu dịu dàng mỉm cười, gật đầu với mình. Bà ấy lập tức nhắm mắt lại, chắp tay niệm A Di Đà Phật, cầu xin Đức Phật phù hộ cho giấc mộng này của bà ấy là vĩnh hằng, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Diệp Xu cười thành tiếng, đỡ Tô bà bà vào phòng, nói: "Từ từ rồi con sẽ kể cho người nghe."

Trang Phi lập tức chạy lại cùng đỡ lấy Tô bà bà. Nàng ấy sợ mình xa cô nương một xíu thôi cũng sẽ bị hại độc chết mất. Tống Thanh Từ cũng chẳng thèm quan tâm tình hình xung quanh mà đi theo bọn họ. Lúc này chẳng có ai rảnh rỗi quan tâm đến Đường Vũ vẫn đang hôn mê nằm dưới đất.

Triệu Lăng nhìn chằm chằm Tô Văn Minh, thấy cậu ta cứ run rẩy cúi đầu, không chịu trả lời câu hỏi của mình thì thẳng thắn lặp lại lần nữa. Tô Văn Minh cúi gằm mặt xuống đất, nghe thấy Triệu lăng lại tiếp tục đề nghị thì co rúm người. Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, dè dặt nhìn Triệu Lăng, hơi ngẫm nghĩ nhưng vẫn không biết nên trả lời như thế nào, đành quay đầu nhìn các đồng môn. Bảy người còn lại làm gì có thời gian để để ý Tô Văn Minh chứ. Lúc này, không ai trong số họ dám ngẩng đầu lên, chỉ hận không thể cắm luôn đầu xuống đất.

Tô Văn Minh nói: “Cảm ơn sự ưu ái của Triệu hộ pháp. Có điều... Ta đã gia nhập Đường Môn rồi…”

“Ừ.” Triệu Lăng chẳng có kiên nhẫn để nghe hết, quay gót bỏ đi.

“Ta đồng ý!”

Tô Văn Minh lập tức hét to. Triệu Lăng bảo Tô Văn Minh đứng lên. Tô Văn Minh bối rối nhìn về phía các đồng đội của mình, hôm nay bọn họ đều đã thấy được Cung chủ của Thăng Dương Cung là ai, e là sẽ bị diệt khẩu mất.

Tô Văn Minh lấy hết can đảm hỏi Triệu Lăng: “Bọn họ thì sao?”

“Tự sẽ có chốn về.”

Tô Văn Minh hiểu, Triệu Lăng quả thực là sẽ không thả bọn họ đi. Trong lòng Tô Văn Minh biết điều này là không thể nhưng vẫn cất tiếng hỏi: “Ta có thể ra một điều kiện không? Làm ơn hãy tha cho bọn họ.”

Triệu Lăng chớp mắt, liếc nhìn Tô Văn Minh, ánh mắt cuối cùng cũng thay đổi, không còn đờ đẫn như trước nữa. Sự thay đổi này khiến Tô Văn Minh cảm thấy rất sợ hãi, cậu ta siết chặt vai và hơi xoay gót chân. Bảy Độc Quái kia cũng lấy lại được ý thức, lập tức chủ động xin Triệu Lăng cho bọn họ cùng gia nhập Thăng Dương Cung. Triệu Lăng cau mày, hắn ta rõ ràng là không hứng thú với những người này, thậm chí còn hơi kỳ thị.

“Chúng ta có thể làm nô bộc, hót phân hay bất cứ công việc nặng nhọc nào, chỉ xin hộ pháp tha mạng cho chúng ta!” Bảy Độc Quái ngước nhìn Triệu Lăng với ánh mắt cầu xin.

Triệu Lăng ra lệnh cho bọn họ đứng dậy rồi gọi một thuộc hạ mặc đồ đen tới đưa bảy Độc Quái đi. Tô Văn Minh thấy thế thì hơi lo lắng. Cậu ta muốn cứu các đồng môn nhưng lại tự biết mình không có năng lực đó. Cậu ta muốn đồng sinh cộng tử với các đồng đội nhưng lại vô cùng muốn sống tiếp. Tô Văn Minh chỉ đành hướng ánh mắt cầu xin về phía Triệu Lăng.

“Không chết được.”
 


Bình Luận (0)
Comment