Trong hoàn cảnh đó mà Tô Nhược vẫn cố chấp cúi chào Diệp Xu thực là khiến người ta thấy đau lòng. Sau khi đỡ Tô Nhược ngồi xuống, Diệp Xu hỏi hắn hiện tại cảm thấy thế nào rồi đi bảo Trang Phi dùng tuyết liên và nhân sâm phối với dược liệu, làm thuốc cho Tô Nhược.
“Tỷ phu đã phái người chuẩn bị thuốc tốt cho ta từ lâu rồi.” Tô Nhược cảm kích nhìn Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ vẫn im lặng ngồi bên cạnh Diệp Xu nhìn ba người họ nhận người thân, không hề cắt ngang. Nghe Tô Nhược nói thế, Tô bà bà lập tức muốn quỳ xuống cảm ơn Tống Thanh Từ nhưng lại bị ngăn lại.
Tống Thanh Từ nói với Tô bà bà: “Hắn đã cảm ơn ta rồi.”
Tô Nhược ngẩn ngơ, khó hiểu.
Diệp Xu thấy vậy thì hỏi Tống Thanh Từ: “Cảm ơn thế nào?”
“Gọi ta là tỷ phu.”
Giọng Tống Thanh Từ vẫn cứ bằng bằng như vậy nhưng mọi người đều có thể nhận thấy sự vui vẻ của hắn từ đáp án mà hắn nói, bởi khi Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu, trong mắt hắn chứa đựng một sự cưng chiều không thể che giấu.
Mặt Diệp Xu đỏ lên, nàng cũng vừa mới chú ý tới loại xưng hô đó nhưng vì chuyện nhận người thân quan trọng hơn nên nàng không bận tâm nhiều.
“Không nên gọi như thế đâu.”
“Nghe hay mà.”
Diệp Xu: “…”
Tô bà bà và Tô Nhược liếc nhìn nhau, đều không tự chủ được mà bật cười và cảm thấy vui thay cho Diệp Xu.
Bữa ăn đầu tiên sau khi gia đình được đoàn tụ nhất định phải được tổ chức thật linh đình. Diệp Xu bảo Tô bà bà và Tô Nhược ở đây chờ nàng đi chuẩn bị tiệc. Tô bà bà nghe vậy thì cũng muốn đi giúp đỡ nhưng lại bị Diệp Xu ấn xuống. Sức khỏe của Tô Nhược không tốt, vừa mới phải xa Tô bà bà một khoảng thời gian nên nàng muốn để hai mẫu tử bọn họ hàn huyên một lát.
Lúc Diệp Xu đi rồi, Tô Nhược mới nói với Tô bà bà: “Tỷ tỷ của trước kia sẽ không biết nghĩ cho người khác như vậy.”
Tô bà bà gật đầu đồng tình. Bà ấy hầu hạ Diệp Xu bao nhiêu năm, đương nhiên là hiểu được tính cách của nàng. Bà ấy đã cảm nhận được sự thay đổi này từ lâu rồi.
“Chắc là do mấy năm nay ra ngoài chém chém, giết giết khiến nàng trở nên trưởng thành hơn, càng ngày càng hiểu chuyện.” Tô bà bà nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng có lỗi với Diệp Xu. Bà ấy nói: “Người ngoài coi nàng là thiên kim của lão Bảo chủ, được một đám người hầu vây quanh, ăn sung mặc sướng nhưng bọn họ nào biết được tỷ tỷ của con từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực vì việc luyện võ cơ chứ. Ở bên lão Bảo chủ, nàng gần như chưa từng nhận được tình yêu thương. Lớn rồi thì nàng lại phải nghe theo sai sử của lão Bảo chủ mà thường xuyên bôn ba khắp nơi, màn trời chiếu đất, chém chém, giết giết, tính mạng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Mỗi lần nàng ra ngoài, ta đều nơm nớp lo sợ, lo lắng nàng không thể trở về được nữa.”
Tô Nhược nắm chặt tay, cụp mắt tự trách: “Tại ta liên lụy tới nàng. Năm đó mẫu thân vì cứu ta nên mới phải đưa tỷ tỷ đi.”
“Ta nói những chuyện này ra là để con hiểu được sự vất vả của tỷ tỷ thôi, con đừng tự trách bản thân, nếu không phải hồi đó con ốm yếu, bệnh tật thì e là đến cả con cũng bị lão Bảo chủ bắt đi mất. Có điều, hiện tại nhìn con thế này, ta thà rằng không có con ở bên cũng không muốn con đau ốm.” Tô bà bà lau nước mắt.
“Thôi, không nhắc lại mấy chuyện này nữa. Hiện tại một nhà ba người chúng ta đã được đoàn tụ rồi, tỷ tỷ còn tìm được cho mình một một tỷ phu tốt như vậy. Chúng ta nên vui mừng mới đúng, đừng nhớ về những hồi ức đau khổ đó nữa.” Tô Nhược nắm tay Tô bà bà và dỗ bà ấy ngừng khóc.
Tô Nhược thầm thề trong lòng rằng nếu một ngày nào đó hắn khỏi bệnh, hắn sẽ chăm sóc cho cả tỷ tỷ và mẫu thân của mình thật tốt. Hắn sẽ bảo vệ họ đến cuối đời, để họ không phải chịu đựng bất cứ điều gì khổ đau nữa.