Tống Thanh Từ ngồi bên cạnh giải thích: “Hộ pháp trong Cung có thể tự tìm kiếm và thu nhận đồ đệ.”
Bấy giờ Diệp Xu mới rõ ràng, thì ra là Triệu Lăng coi trọng Tô Văn Minh nên muốn nhận cậu ta làm đồ đệ.
“Thuật dịch dung của cậu ta rất tốt, biến hóa khôn lường. Năng lực này rất lợi hại.”
Diệp Xu đúng là đã từng nghĩ rằng có một nhân tài như Tô Văn Minh ở bên thì sẽ có thể tùy ý thay đổi danh tính khi ra ngoài, điều này rất thuận tiện cho việc hành sự và chạy trốn. Chỉ tiếc là Tô Văn Minh đã gia nhập Đường Môn rồi nên Diệp Xu mới không nghĩ tới chuyện lôi kéo cậu ta tới làm việc cho mình nữa. Triệu Lăng thì lại vô cùng thẳng thắn, coi trọng rồi là hỏi trực tiếp luôn.
“Căn cốt cũng không tệ.” Triệu Lăng nói thêm.
“Xem xét căn cốt như thế nào? Cô nương, căn cốt của ta có tốt không?”
Trang Phi tò mò hỏi Diệp Xu. Diệp Xu ra hiệu cho Trang Phi đi mà hỏi Triệu Lăng ấy. Trang Phi thấy vậy thì lập tức ỉu xìu, cúi đầu uống rượu dưa hấu, làm bộ như người vừa mới hỏi không phải nàng ấy.
“Rất bình thường.” Triệu Lăng thật thà nói.
Trang Phi nghe xong sặc cả rượu. Nếu là bình thường thì nàng ấy nhất định sẽ phản bác lại nhưng hiện tại Trang Phi nào dám làm thế, chỉ biết đứng lên, chạy ra ngoài ho khan. Triệu Lăng bình tĩnh đưa một miếng tôm vào miệng và tiếp tục ăn, hoàn toàn không cảm thấy áy náy. Diệp Xu đưa cho Triệu Lăng một chiếc khăn rồi nhờ hắn ta đưa cho Trang Phi. Sau khi nhận lấy chiếc khăn, Triệu Lăng đi tới đưa cho Trang Phi như một cỗ máy nghe theo lệnh của chủ nhân. Trang Phi nhìn thấy hắn ta thì vội lùi lại hai bước, vì Trang Phi không nhận chiếc khăn nên Triệu Lăng lại tiến lên đưa nó ra, một người cứ thế lùi lại, một người cứ thế tiến lên. Cuối cùng, Trang Phi sợ đến mức hét toáng cả lên, chạy về trốn ra phía sau lưng Diệp Xu.
Lúc này, Triệu Lăng mới để ý tới sự bất thường của Trang Phi, đi theo vào trong phòng tiếp tục đưa khăn cho nàng ấy. Trang Phi thấy Triệu Lăng kiên trì như vậy thì rụt rè đưa tay ra nhận sau đó lập tức rụt về phía sau lưng Diệp Xu. Triệu Lăng khó hiểu, liếc nhìn Trang Phi rồi trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục dùng bữa. Mọi người trong phòng đều bị hai người họ chọc cho bật cười, bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, mọi người giải tán, chỉ còn Trang Phi ở lại thu dọn bát đĩa, Triệu Lăng tới giúp nàng ấy một tay. Trang Phi thấy vậy thì giật bắn cả mình, định chạy trốn.
Triệu Lăng ngơ ngác nhìn nàng ấy, cuối cùng phải mở miệng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Trang Phi cũng ngơ ngác nhìn Triệu Lăng, sau đó liền tỉnh táo lại. Hắn ta hỏi nàng ấy sao vậy, tức là không hề ghi thù gì nàng ấy, không hề muốn báo thù nàng ấy nên mới không hiểu sao nàng ấy lại sợ hắn ta như vậy. Bao sợ hãi Triệu Lăng trong lòng Trang Phi lập tức không cánh mà bay đi hết. Không ngờ hữu hộ pháp của Thăng Dương Cung lại là một người có tấm lòng rộng lượng như vậy. Hóa ra đó giờ toàn là do nàng ấy tự suy bụng ta ra bụng người mà nghĩ nhiều rồi.
“Ta không sao. Ha ha…” Trang Phi cười với Triệu Lăng.
“Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú đi giáo huấn ngươi.” Triệu Lăng nói xong thì thu bát đũa rời đi.
Trang Phi giận đến mức phồng má. Hóa ra khúc gỗ này hiểu hết, chỉ là không nói gì mà thôi. Hơn nữa, hắn ta mới thở ra một câu thôi đã có thể khiến người ta tức chết rồi, điểm này rất là giống Cung chủ nhà hắn ta nhé.
Lúc ăn cơm, Diệp Xu đã uống tám ly rượu dưa hấu nên mặt có hơi hồng, cũng cảm thấy hơi lâng lâng. Nàng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tô bà bà và Tô Nhược xong thì nói với Tống Thanh Từ rằng nàng rất cảm ơn vì hắn đã giúp nàng lấy lại được tự do.
“Ồ? Nàng tính cảm ơn ta thế nào nhỉ?” Tống Thanh Từ vô cùng thích thú nhìn đôi má ửng hồng của Diệp Xu.
“Biết ngay là chàng sẽ nói thế mà.”