Cái tên xấu xa này thực sự là biết vạch lá tìm sâu. Lần này, đến cả cổ Diệp Xu cũng đỏ hết lên. Thực ra nàng biết Tống Thanh Từ đang đùa giỡn mình thôi cho nên vội vàng đẩy hắn đi nghỉ ngơi. Tuy nhiên, mặc kệ Diệp Xu có thúc ép thế nào thì Tống Thanh Từ cũng vẫn không hề nhúc nhích.
“Trí nhớ của Xu Nhi đúng là không tốt. Ta sợ ta đi rồi thì một lúc sau nàng cũng quên luôn cả ta mất.”
Tống Thanh Từ tỏ vẻ bản thân vô cùng thâm tình, vô cùng đáng thương nhưng thực ra, ý của hắn chính là: Nàng bắt buộc phải nhắc lại câu nói đó, không thì ta sẽ không đi đâu.
“Ờ… Ừm, ờ… Ờ, ờ… Ờ! Ờ! Ừm!”
Diệp Xu ngậm chặt miệng mà ậm ờ lại câu nói ban nãy, dù không phát âm rõ ràng nhưng nghe giọng điệu thì đúng là câu nói đó. Tống Thanh Từ bật cười, trong đầu của nha đầu này đúng có là nhiều ý tưởng quái dị.
Tống Thanh Từ nâng cằm Diệp Xu lên, làm bộ xem xem có phải cổ họng nàng có vấn đề gì không. Diệp Xu phối hợp với hắn, gật gật đầu, biểu thị mình rất khó chịu, không thể nói thành câu được đấy, sao nào?
Đối phương đột nhiên hôn lên môi Diệp Xu khiến nàng ngơ luôn. Tiếp đó, nàng nhắm mắt lại, ngượng ngùng đáp lại hắn. Đại ma đầu cảm nhận được sự chủ động của Diệp Xu thì lại càng ôm hôn nàng mãnh liệt hơn, dùng nhiều kỹ xảo hơn trước, thành thạo mà công thành, chiếm đất, tựa như muốn hút hết thảy linh hồn của nàng đi.
“Chữa khỏi bệnh chưa?”
Sau khi nụ hôn dừng lại, Tống Thanh Từ cười cười nhìn Diệp Xu nhũn người trong lòng mình. Một tay hắn nắm lấy cằm Diệp Xu, ngón tay cái cọ qua, cọ lại hai phiến môi hồng hồng của nàng. Diệp Xu đương nhiên là nào dám nói mình chưa khỏi chứ, nàng vẫn còn muốn giữ lại ba hồn, bảy vía của bản thân lắm.
“Khỏi rồi! Khỏi rồi! Y thuật của Tống đại phu cao minh, diệu thủ hồi xuân, tại hạ vô cùng cảm ơn. Hiện tại bệnh nhân cần phải được nghỉ ngơi, mong Tống đại phu độ lượng, thứ lỗi cho ta không thể tiễn ngài được.” Diệp Xu nghĩa khí mà chắp tay cảm ơn hắn.
“Đã trả phí chữa trị đâu.” Tống Thanh Từ xòe tay ra.
Diệp Xu sờ sờ khắp người nhưng không tìm thấy thứ gì thích hợp nên tháo cây trâm cài tóc trên đầu xuống và đặt trong tay Tống Thanh Từ. Đây chính là cây trâm mà lần trước Tống Thanh Từ tặng cho Diệp Xu.
“Thứ này là quà người ta tặng cô nương, sao cô nương có thể đưa cho người khác chứ?” Tống Thanh Từ liếc nhìn Diệp Xu. Ánh mắt sắc bén của hắn như đang nhắc nhở nàng rằng, nếu nàng trả lời sai thì sẽ chết chắc.
“Tặng thứ mà mình trân trọng nhất cho người mà mình yêu thương nhất thì có gì mà không được chứ?” Diệp Xu khéo léo hỏi vặn lại.
Trong lúc nhất thời, Tống Thanh Từ không khỏi bật ra tiếng cười trầm trầm bên tai Diệp Xu.
“Đúng thật là biết ăn nói. Lần này tạm tha cho nàng.”
Tống Thanh Từ nhéo mặt Diệp Xu, bảo nàng đi nghỉ ngơi một lát đi, tỉnh lại thì tới tìm hắn thương lượng vài chuyện.
Diệp Xu lập tức túm lấy Tống Thanh Từ.
“Sao thế?” Tống Thanh Từ cúi đầu nhìn nàng.
“Không ngủ được nữa. Nói luôn bây giờ đi.” Nếu Tống Thanh Từ đã nói là có chuyện cần bàn thì khẳng định là chuyện lớn. Diệp Xu rất tò mò, không đợi được.
“Không buồn ngủ nữa à?”
“Tống đại phu chữa bệnh xong thì sức sống của ta đã tràn trề trở lại, không còn buồn ngủ nữa rồi.” Diệp Xu nói.
“Xem ra Diệp cô nương rất cần Tống đại phu chữa trị cho khỏi hẳn rồi.”
Tống Thanh Từ lại tới gần ôm lấy Diệp Xu và cúi xuống hôn lên má nàng một cái. Sau đó, có vẻ hắn cảm thấy vẫn chưa đủ nên lại tiếp tục hôn thêm mấy cái. Diệp Xu cười khúc khích, hét lên. Nàng hơi giãy giụa sau đó ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Tống Thanh Từ, ngắm nhìn hàm dưới của hắn đang gần trong gang tấc. Xương quai hàm sắc nét khiến lòng người không thể nhịn được mà sinh ra ác niệm, chỉ muốn cắn cho một cái.
“Hàn độc trong cơ thể của đệ đệ nàng hơi đặc biệt.”