Diệp Xu thực sự không muốn nói ra cái tên này nhưng nếu quả thật là lão ta thì há chẳng phải nàng với Tô Nhược sẽ thành con của Lục Chí Viễn sao? Chuyện này không khỏi quá là máu chó rồi.
“Cũng có thể là như vậy.”
Tống Thanh Từ đứng dậy, đi tới thư phòng, muốn vẽ một bức chân dung Lục Chí Viễn để Tô bà bà nhận mặt. Diệp Xu lập tức chạy theo giúp hắn mài mực. Lúc Tống Thanh Từ vẽ, thỉnh thoảng Diệp Xu sẽ chỉ ra kích thước của mắt hay hình dạng của lông mày, mô tả chi tiết rất tốt. Bức chân dung của Lục Chí Viễn cuối cùng cũng được hoàn thành, tranh vẽ giống người thật y như đúc.
“Vẽ giống quá.” Diệp Xu lập tức cầm bức tranh lên, thổi thổi cho khô mực.
“Do nương tử hướng dẫn giỏi.”
Diệp Xu nhìn về phía Tống Thanh Từ, ngượng ngùng cười. Lúc nhìn lại bức vẽ thì sắc mặt nàng trở nên lạnh lùng hơn.
“Những năm qua, Diệp Hổ trốn trong Lăng Vân Bảo chính là vì muốn trả thù chuyện bị Lục Chí Viễn đoạt mất thê tử. Lão ta vốn nuôi dưỡng ta trở thành một công cụ giúp lão ta tiêu diệt phái Hoa Sơn. Nếu ta thực sự là nhi nữ của Lục Chí Viễn thì chiêu “nhi nữ tự tay giết chết cha ruột” của lão ta quả thực là vô cùng dã man. Đây chắc chắn là sự trả thù tàn nhẫn nhất đối với Lục Chí Viễn.”
“Nàng có hận lão ta không?” Tống Thanh Từ hỏi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Xu.
Diệp Xu lắc đầu: “Hận một người mệt biết bao. Ta không hận.”
“Đời người có tám loại khổ đau. Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tằng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn xí thạnh khổ. Không có ai là không phải chịu đựng chúng.” Tống Thanh Từ đưa tay vuốt má Diệp Xu: "Nàng không hận mới là lạ."
Diệp Xu cảm thấy Tống Thanh Từ đang nghi ngờ mình thì bắt đầu căng thẳng. Nàng bối rối quay đi chỗ khác, xoắn xuýt không biết có nên thẳng thắn kể hết mọi chuyện cho Tống Thanh Từ nghe hay không. Xã hội phong kiến vô cùng mê tín, điều này đã trở thành một loại suy nghĩ thâm căn cố đế, không thể đùng một cái lập tức thay đổi chỉ vì lời nói của một ai đó. Diệp Xu vốn đợi đến lúc tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn chút nữa, bản thân hiểu rõ về Tống Thanh Từ thêm chút nữa rồi mới xem xét xem có nên nói chuyện đó hay không. Nếu hắn thực sự là người có suy nghĩ thoáng về vấn đề này thì sẽ từ từ tiết lộ về lai lịch của chính mình cho hắn nghe. Nếu không thì vì sự ích kỷ của riêng mình, Diệp Xu sẽ giấu Tống Thanh Từ cả đời. Tuy nhiên, dựa vào ánh mắt mà hắn đang nhìn nàng hiện tại, Diệp Xu biết bản thân mình đã nghĩ về chuyện này quá mức đơn giản rồi. Dựa vào trí thông minh khả năng quan sát nhạy bén của đại ma đầu, bí mật của nàng không thể hoàn toàn qua nổi con mắt của hắn.
Nếu như đã không thể giấu được thì đành phải nói ra thôi: “Ta…”
“Cầm tranh đi hỏi mẫu thân của nàng trước đi đã.” Tống Thanh Từ đột nhiên mở miệng, cắt ngang câu nói của Diệp Xu.
Diệp Xu nghẹn lời, gật gật đầu rồi cầm bức tranh lên rồi đi tìm Tô bà bà hỏi xem liệu Lục Chí Viễn có phải kẻ năm xưa đã bắt cóc bà ấy hay không. Tô bà bà nhìn bức chân dung một lúc lâu, vẻ mặt hết sức phức tạp, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Diệp Xu cũng không dám hối thúc Tô bà bà. Dù sao thì chuyện đó cũng không phải một loại hồi ức tốt đẹp gì, nhắc đến nó không khác gì đào lại vết thương trong lòng bà ấy. Chính vì thế, dù cho có lo lắng cỡ nào thì Diệp Xu cũng không nhiều lời mà chỉ ngồi đợi bà ấy tự mình nói ra.
“Vừa giống lại vừa không giống. Ta không thể nói chính xác được.”
Tự Tô bà bà cũng rất rối. Bà ấy cảm thấy người trong bức tranh này vô cùng quen thuộc nhưng lại không thể nhận ra, cứ có cảm giác thiếu sót điểm nào đó khiến bà ấy không có cách nào hoàn toàn chắc chắn.