Lời chưa ra khỏi miệng thì không tính là lời nói, cũng không tính là ngươi không tuân theo lệnh Cung chủ nhà ngươi. Ta sẽ giữ bí mật, không để ngươi phải gánh trách nhiệm. Hơn nữa, chuyện chúng ta nói đến liên quan tới sức khỏe của chàng ấy, tức là đang quan tâm tới chàng ấy, không hề có ác ý.” Diệp Xu nói một lèo.
Triệu Lăng gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Diệp Xu.
“Vậy… Một ngày chàng ấy ăn hai bữa à?”
Diệp Xu thấy mắt Triệu Lăng bất động thì hỏi tiếp: “Một bữa?”
Triệu lăng chớp mắt một cái.
Diệp Xu nhíu mày: “Vậy một bữa đó chàng ấy ăn những gì? Ngươi có làm mấy món ăn bổ dưỡng cho chàng ấy không?”
Triệu Lăng cụp mắt xuống, nhưng không chớp mắt.
Diệp Xu thế mà lại ngay lập tức hiểu ra ý mà Triệu Lăng muốn biểu đạt. Nàng vội hỏi lại: “Ý ngươi là là ngươi có làm nhưng chàng ấy không ăn?”
Triệu Lăng chớp mắt khẳng định.
“Thế chàng ấy ăn cái gì được?”
Diệp Xu đột nhiên nhớ ra lúc trước khi bọn họ tách ra, nàng đã chuẩn bị một ít bánh thần tiên phú quý cho hắn đem theo. Loại bánh này sau khi được phơi khô thì có thể bảo quản được tương đối lâu, cách ăn thì tương tự như ăn món chè vừng, ngâm nước nóng một lúc là đã có thể ăn được.
“Đừng nói là chỉ ăn mỗi bánh thần tiên phú quý thôi đấy nhé.”
Thấy Triệu Lăng chớp mắt thì Diệp Xu không còn gì để nghi ngờ nữa rồi, bảo sao hôm nay lúc tới đón mình lại trông có vẻ hăng hái hơn bình thường như thế. Diệp Xu chỉ có thể giải thích rằng đây chính là sức mạnh của tình yêu mà thôi. Nếu đã vậy thì Diệp Xu lại càng phải tới nhà bếp. Diệp Xu đi vo gạo, quyết định sẽ hầm cháo cho Tống Thanh Từ.
Hiện tại, trừ Tô Văn Minh ra thì bảy Độc Quái của Đường Môn đều đã bị gửi tới nhà bếp làm khuân vác và giúp chạy việc sau khi bị ảnh vệ áo đen đưa đi thuyết giáo.
Ai cũng biết Độc Quái giỏi dùng độc, dù cho đã lục soát khắp người thì cũng chưa chắc đã thực sự an toàn. Thức ăn đi vào từ đường miệng, đối với các Độc Quái mà nói thì nhà bếp quả thực là một nơi tuyệt vời để hạ độc. Thế mà người của Thăng Dương Cung lại dám gửi bọn họ tới nơi quan trọng như nhà bếp nên càng khiến bảy Độc Quái sợ hãi hơn. Thăng Dương Cung quả không hổ là tà giáo đứng đầu trong chốn võ lâm, không hề để mấy người họ vào trong mắt. Người ta càng làm vậy càng chứng tỏ rằng người ta có thể kiểm soát cũng như tiêu diệt bọn họ một cách vô cùng dễ dàng.
Bảy Độc Quái dù có thế nào cũng không dám làm càn, chẳng cần nhắc tới việc bọn họ đã bị lục soát khắp người và không còn được giữ một xíu chất độc nào nữa, đến hạ độc bọn họ còn chẳng có gan làm. Lại nói, nếu bọn họ thực sự có thể thành công hạ độc chết được vài người thì những ảnh vệ đang ẩn núp ở nơi nào đó ngoài kia cũng nhất định sẽ không tha cho bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Cách thức giết người của Thăng Dương Cung rất tàn nhẫn, chết kiểu nào cũng vô cùng kinh khủng. Nào là cái gì mà thiêu sống, thả vào hố rắn độc hay đâm hình. Hình thức nào cũng vô cùng tàn bạo. Ví dụ như đâm hình tức là dùng cọc gỗ xuyên qua người từ đường hậu môn lên thẳng trên miệng. Nghe thôi đã thấy rợn hết cả người chứ đừng nói là tự mình thử. Ai con mẹ nó muốn thử cái đấy chứ!
Nếu người áo đen đã cố ý sắp xếp cho bọn họ tới làm việc trong nhà bếp thì chứng tỏ đây là một bài kiểm tra. Bọn họ sẽ không bị lừa! Bọn họ sẽ không vi phạm! Bọn họ sẽ làm việc thật ngoan ngoãn và trung thực!
Tám Độc Quái đến trước mặt Diệp Xu, còn đang tưởng nàng định gây khó dễ cho bọn họ nhưng chẳng có gì cả, Diệp Xu chỉ giao việc cho họ hết sức bình thường.
……
“Mấy con vịt này đều đã được làm sạch rồi.” Hách Liên, một trong bảy Độc Quái đã làm xong việc và ngoan ngoãn báo cáo lại với Trang Phi.