“Những người khác đâu rồi? Nhân lúc chưa bị phát hiện thì chúng ta mau chạy trốn thôi.” Đường Vũ đưa tay che miệng, thì thầm với Tô Văn Minh.
Tô Văn Minh áy náy nhìn Đường Vũ, ấp úng nói: "Bọn họ đều đang ở trong bếp."
Thông thường thì họ sẽ bị trói lại, đa số là đều bị nhốt ở trong phòng chứa củi. Đường Vũ cho rằng bảy người kia đang bị nhốt trong phòng củi nên lập tức nhảy xuống, bảo Tô Văn Minh mau dẫn nàng ta tới đó. Sau đó, nàng ta chú ý thấy đường màu đỏ trên cổ tay Tô Văn Minh đã biến mất rồi.
“Yêu nữ đó đã đưa thuốc giải cho các ngươi rồi à? Cũng coi như là có uy tín.”
Đường Vũ vừa nghĩ tới Diệp Xu đã thấy tức. Vì còn đang vội vàng muốn đi cứu những người khác nữa nên nàng cứ thế kéo Tô Văn Minh đi mà không chú ý thấy vẻ do dự của cậu ta.
Lúc hai người gần tới nhà bếp đã ngửi thấy mùi thịt thơm xen lẫn một chút ngọt ngào như mật ong từ trong bếp bay ra. Đường Vũ ngửi được mùi thơm thì mới phát hiện ra bản thân mình đang đói. Nàng ta nuốt vài ngụm nước miếng, tự an ủi mình là mau đi cứu người sau đó bọn họ sẽ ra ngoài ăn một bữa no say. Đường Vũ đi vòng ra sau bếp, trèo tường quan sát tình hình trong bếp trước. Đầu bên kia của nhà bếp đang tỏa ra làn khói trắng, những bóng người mang theo tiếng cười đang di chuyển. Đường Vũ nghe thấy tiếng chẻ củi và tiếng rót nước, dường như có rất nhiều người đang bận rộn. Đường Vũ nhìn thấy cửa sổ cuối của dãy phía đông bị che khuất, cũng là cánh cửa sổ duy nhất không được mở ra, đoán chắc là kho chứa củi. Nàng ta vội vàng ra hiệu cho Tô Văn Minh, nhảy vào sân rồi chạy về phía nhà kho chứa củi trước. Tô Văn Minh mấy lần định mở miệng ngăn cản Đường Vũ nhưng lại không mở miệng được nên đành phải trèo tường vào theo Đường Vũ.
Đường Vũ mở cửa sổ ra, đột nhiên phát hiện có người đang thả bó củi đã chặt xong xuống đất. Nàng ta sợ hãi, lập tức xoay người trốn đi.
Rắc! Nàng ta giẫm trúng một cành củi.“Ai đấy?” Người trong phòng hô lên.
Đường Vũ sợ tới mức vội vàng chạy. Lúc này, người trong phòng đã nhảy ra ngoài, cầm gậy đánh vào lưng Đường Vũ. Đường Vũ bị đánh đau nên hét lên. Những người còn lại trong bếp nghe thấy thì ào ra ngoài để kiểm tra tình hình, người thì vác sào, người thì lấm lem bụi đất trên tay, người thì ôm bó rau còn đang nhặt dở…
Đường Vũ lập tức siết chặt nắm đấm. Nàng ta quay người định đánh nhau với những người này nhưng khi nhìn rõ những người xung quanh, nàng ta lập tức sững người.
“Tư Mã, Hách Liên, Tôn Thái…? Sao các ngươi lại ở đây?”
Tính cả Tô Văn Minh đi cùng nàng ta nữa là vừa đủ tám Độc Quái. Sau khi nhìn thấy Đường Vũ, bọn họ trở nên lúng túng. Tất cả đều xấu hổ cúi đầu xuống, không ai nói câu nào.
“Có chuyện gì vậy? Sao chạy hết ra ngoài đấy vậy?” Trang Phi hô lên. Nàng ấy ngậm một cái chân vịt thò đầu ra, sau khi nhìn thấy Đường Vũ rất vui mừng: “Ô! Ở đó đông vui quá ha!”
Đường Vũ kinh ngạc nhìn về phía tám Độc Quái, dù có ngu xuẩn cỡ nào thì hiện giờ nàng ta cũng có thể hiểu được tất cả những điều này đều là do bọn họ tự nguyện.
“Các ngươi đang làm cái gì ở đây?” Đường Vũ hỏi luôn.
Sau một khoảng lặng, bảy người bắt đầu ấp a ấp úng, nhìn trái nhìn phải, gãi đầu….
“Gánh nước.”
“Nhặt rau.”
“Che củi.”
……
Đường Vũ bực hết cả mình, hét lên: “Các ngươi…. Ý của ta không phải hỏi cái đấy!”
Bảy người bắt đầu ấp a ấp úng, liên tục chớp mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau vẫn không ai thốt ra lời nào rõ ràng.
“Ngon quá đi à.” Trang Phi đã ăn hết chiếc đùi vịt trong tay, còn không ngừng mút mút chiếc xương vịt, hiển nhiên là nàng ấy vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Đường Vũ lườm Trang Phi, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình hiện tại.
“Chúng ta tới nhà bếp làm việc. Thực ra Diệp cô nương cũng vất vả lắm.”