Đường Vũ nghi hoặc đi tới cửa sổ sau của phòng bếp. Nàng ta thấy Diệp Xu quấn một mảnh vải màu xanh lá cây ở nửa người trước, tay cầm thìa dài khuấy thứ gì đó bên cạnh nồi, những người khác thì thực sự làm những mà họ vừa nói với Đường Vũ. Bọn họ đang gánh nước, nhóm lửa, nhặt rau, vặt lông vịt,…
----------
Đến giờ cơm tối, Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt mới được đưa vào nhà. Còn chưa bước vào sảnh lớn, Sở Nguyệt đã ngửi thấy một mùi vô cùng thơm, tới mức nàng ta phải hít, hít mũi, còn không ngừng đoán thàm trong xem đây là món ăn gì mà lại thơm như vậy. Lúc vào đến sảnh, Sở Nguyệt nhìn thấy một bàn thức ăn vô cùng phong phú, chính giữa bàn đặt ba đĩa thịt vịt vô cùng là bắt mắt. Màu nâu đỏ tươi ngon, hấp dẫn khiến nàng ta không khỏi nhìn thẳng vào chúng.
“Chắc chắn là do Diệp Xu làm. Đang lăn lộn giang hồ yên ổn mà lại muốn về làm đầu bếp làm gì không biết.” Sở Nguyệt bĩu môi, miệng thì khinh bỉ vậy nhưng mắt thì lại vẫn không rời đĩa thịt vịt trên bàn chút nào.
Trước khi đồng hành cùng Diệp Xu, Sở Nguyệt vẫn thường hay bôn ba khắp chốn, màn trời chiếu đất. Dù cuộc sống cẩu thả, tạm bợ nhưng nàng ta vẫn cảm thấy rất ổn. Sau khi đồng hành cùng Diệp Xu, nàng ta mới phát hiện ra rằng được ăn vài miếng thức ăn thơm ngon đúng là không tệ. Mấy ngày nay bọn họ tách khỏi Diệp Xu bị sắp xếp cho sống ở trong một căn nhà khác, mặc dù ngày nào cũng có người tới giao cơm nhưng bọn họ nấu ăn vớ vẩn lắm. Đồ xào thì như là chỉ rắc thêm muối, đồ hấp, luộc thì thôi chả có vị gì hết luôn. Các món thịt thì toàn là những món ăn xong không biết tả ra sao, tanh tanh chứ không thơm ngon gì hết, người luôn luôn “không thịt mất vui” như nàng ta mấy ngày qua biến thành “thấy thịt mất vui” luôn.
Thực ra thì ngày xưa nàng ta cũng chỉ ăn mấy món kiểu thế này thôi, chỉ có điều là những ngày tháng đồng hành cùng Diệp Xu đã khiến cái miệng của nàng ta trở nên khó tính hơn. Sở Nguyệt cố gắng lắm mới tạm quen được mùi vị của mấy món ăn kia, nay lại được gặp lại mỹ thực, khát khao trong lòng cứ như trận đại hồng thủy xông phá đê, phá đập, kích thích khiến nàng ta không chịu nổi mà phải nuốt hai ngụm nước miếng. Thật kỳ lạ, tại sao đồ do Diệp Xu tự tay làm lại có vị ngon như vậy? Nàng đã bỏ bùa mê vào những món ăn đó! Người phụ nữ này chắc chắn là một yêu nữ giống như những lời đồn đại.
Bực bội chuyện ăn uống nên Sở Nguyệt quyết định sẽ đi tìm Diệp Xu tính sổ. Nàng ta nhìn quanh không thấy ai thì ra ngoài hỏi thị vệ đang đứng canh ngoài cửa là Triệu Lăng.
Nàng ta lớn tiếng hỏi: “Diệp Xu đâu rồi?”
Triệu Lăng vẫn nhìn về phía trước một cách thờ ơ như thường lệ, như thể hắn ta không hề nghe thấy những lời Sở Nguyệt nói. Lâm Nhược Lan liếc nhìn Sở Nguyệt với vẻ mặt ghét bỏ. Nàng ta khẽ cảnh cáo Sở Nguyệt tốt nhất là nên im lặng, bây giờ họ đang ở trong hang cọp, đừng cố giẫm lên đuôi hổ. Lúc vừa mới vào đây, cả nàng ta và Sở Nguyệt đều có thể cảm nhận được rằng có rất nhiều vệ sĩ ẩn nấp quanh nhà. Nơi này trông thì có vẻ như không có người nhưng thật ra bên trong lỏng lẻo chứ bên ngoài lại vô cùng chặt chẽ. Sở Nguyệt tạm thời kìm sự bốc đồng của mình mà ngậm miệng lại, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Lan.
Chốc lát sau, Đường Vũ nhàn nhã bước tới. Nàng ta nhìn thấy Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt cũng ở trong phòng thì sững người.
Sở Nguyệt liếc mắt đã nhận ra Đường Vũ, lập tức hô lên chào.
“Không ngờ đến cả đại tiểu thư của Đường Môn cũng ở đây cơ đấy. Diệp đại yêu nữ nhà chúng ta có khác, thế mà lại tập hợp đủ được bốn yêu nữ của chốn giang hồ lại đây.”
“Ai là yêu nữ hả? Ngươi nói ai thì nói chứ đừng có tính ta vào.”