Tống Thanh Từ lại cười, dịu dàng nắm tay Diệp Xu. Diệp Xu nhân cơ hội chộp chiếc bút lông về, hỏi Tống Thanh Từ nàng có thể vẽ một bức lên tay hắn không. Thấy Tống Thanh Từ gật đầu, ánh mắt của Diệp Xu thoáng có chút đắc ý. Sau khi chấm bút vào mực, nàng vẽ một đường thẳng lên mu bàn tay của hắn, trên đường thẳng chấm rất nhiều điểm nhỏ, sau đó ở cuối thì vẽ hai đường thẳng vừa đen, vừa ngắn. Diệp Xu còn cố ý vẽ phần ở giữa hơi cong cong.
“Xong rồi.” Diệp Xu dừng bút.
Tống Thanh Từ nhìn hoa văn xấu xí trên mu bàn tay của mình, híp mắt cười hỏi Diệp Xu: “Nghĩa là gì?”
“Chàng đoán xem.”
Diệp Xu nghiêng đầu cười nhếch mép cười đắc thắng, đôi mắt lém lỉnh đảo quanh. Nàng tin chắc rằng Tống Thanh Từ sẽ không đoán ra được. Những gì nàng vẽ hoàn toàn là theo trường phái trừu tượng, những “ý nghĩa” đằng sau đó là nàng tự nghĩ ra, người khác sao có thể biết được chứ.
Tống Thanh Từ giơ tay lên búng một cái rất mạnh lên trán Diệp Xu khiến đầu nàng bật ngửa ra sau rồi bật lại, gật đầu một cái rõ mạnh.
“Sao mà đánh mạnh thế?” Diệp Xu xoa trán, bĩu môi, tỏ thái độ. Bây giờ nàng đang nghi ngờ bạn trai nàng có khuynh hướng bạo lực gia đình!
Tống Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Xu, lạnh lùng nói: “Ngốc nghếch.”
Diệp Xu kinh ngạc nhìn vào mắt Tống Thanh Từ sau đó chậm rãi dời mắt đi, nói: "A… Ta không hiểu chàng nói cái gì hết!"
Tống Thanh Từ giơ lên mu bàn tay có vẽ hoa văn lên, giải thích cho Diệp Xu: “Đây là một cành liễu, lá trên đó nhỏ, rõ ràng là vừa mới mọc, tượng trưng cho “mùa xuân”, hai hình bên dưới là “sâu”.”
Diệp Xu sợ tới mức đứng bật dậy, định chạy ra cửa nhưng lại đột nhiên lơ lửng giữa không trung. Nàng bị người nào đó đứng sau ôm lấy eo, nhấc bổng lên.
----------
“Ta có chuyện muốn nói! Ta có chuyện muốn nói thật, chàng nghe ta giải thích đã. Ta thừa nhận là trông nó ngốc nghếch nhưng không phải chỉ chàng mà là chỉ ta. Ta chỉ đang thương thay cho một người trong sáng Cung chủ phu nhân hóa ra lại là một cô nương ngốc nghếch, cứ thế sa vào lưới tình.” Diệp Xu cố gắng đấu tranh để sinh tồn.
Tống Thanh Từ vốn không định bỏ qua cho Diệp Xu nhưng thấy nàng om sòm như vậy thì buông tay ra. Diệp Xu không ngờ Tống Thanh Từ lại cứ thế buông nàng ra nên mất đi điểm tựa, cứ thế rớt xuống đất. Diệp Xu thấy bản thân mình đã bệt mông mất mặt như vậy nên đã vươn tay lên, nắm lấy cánh tay trái của Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ đang định dùng tay phải kéo Diệp Xu lên mà không ngờ nàng lại đột ngột kéo bên kia của mình nên đã bị mất thăng bằng. Hắn vốn hoàn toàn có thể lập tức xoay người và đỡ Diệp Xu dậy nhưng khi Diệp Xu đột nhiên ôm lấy hắn thì hắn lại đổi ý. Tống Thanh Từ thả lỏng người, mặc cho mình và Diệp Xu ngã xuống. Thế là cả hai người cùng ngã sõng soài ra đất, Tống Thanh Từ đồng thời còn trở thành chiếc nệm thịt người cho Diệp Xu.
Lúc Diệp Xu phát hiện ra bản thân mình đang dồn toàn bộ trọng lượng lên người Tống Thanh Từ thì đỏ hết cả mặt, đứng dậy. Tống Thanh Từ lại vẫn không dậy nên nàng đành đưa tay ra đỡ hắn.
“Lỗi của ta.” Tống Thanh Từ dịu dàng nói rồi nâng mặt Diệp Xu lên kiểm tra và hỏi nàng có sao không.
Tuy nguyên nhân của cú ngã này là do Tống Thanh Từ đã thả lỏng người hơn nhưng dù thế nào thì cũng là do nàng sống chết bám lấy người ta. Tống Thanh Từ vừa xin lỗi, vừa quan tâm như vậy không khỏi khiến Diệp Xu cảm thấy áy náy.
“Cũng là lỗi do ta.” Diệp Xu phủi bụi trên người Tống Thanh Từ và xin lỗi.
“Phải có thành ý vào chứ.” Tống Thanh Từ thản nhiên nói.
Diệp Xu nhón chân hôn lên má Tống Thanh Từ một cái rồi nói: “Xem đi! Thành ý của ta thế này hẳn là quá đủ rồi nhỉ. Chàng thì sao?”
Tống Thanh Từ cụp mắt nói: “Nàng yêu cầu thế nào ta cũng chiều theo.”
……