Sau khi đi vòng đi vèo một lúc, hai người họ cuối cùng cũng tới “hiệu thuốc Hồng Ký”. Tuy nhiên, chào đón họ lại là cửa hiệu thuốc mở toang. Bên trong hiệu thuốc vô cùng lộn xộn, giấy và dược liệu la liệt trên mặt đất, hạt bàn tính văng khắp nơi. Trong tiệm không có lấy một ai.
Sở Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay của tiểu nhị trong quán trà, hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
“Ngươi quen người ở trong tiệm này?” Tiểu nhị trong quán trà thấy Sở Nguyệt đeo mạng che mặt thì nghi ngờ liếc nhìn nàng ta.
Sở Nguyệt túm lấy cổ áo tiểu nhị, đẩy cậu ta vào tường, bóp cổ cậu ta rồi nói với giọng điệu đe dọa: “Ta hỏi thì mau trả lời đi!”
“Lúc sáng có một nhóm người tới đây bắt họ đi rồi. Nha môn thấy rồi cũng chẳng quan tâm.” Tiểu nhị của quán trà bị đè tới đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể trả lời.
Lâm Nhược Lan nhìn thấy đầu phố có lính tuần tra của nha môn thì khẽ nhắc nhở Sở Nguyệt: “Đi mau!”
Sở Nguyệt thả tiểu nhị của quán trà ra rồi lập tức rụt cổ lại và đi cùng Lâm Nhược Lan về phía cuối con phố. Tiểu nhị của quán trà chậm rãi hít thở hai hơi sau đó chỉ về phía bóng lưng Sở Nguyệt với Lâm Nhược Lan và hét lên với người của nha môn rằng bọn họ có quen biết với người trong hiệu thuốc Hồng Ký. Người của nha môn lập tức đuổi theo Sở Nguyệt và Lâm Nhược Lan. Hai nàng ta thấy thế thì cuống quýt bỏ chạy. Sau khoảng thời gian một nén hương, hai người trốn được vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, thoát được khỏi sự truy bắt của quan phủ. Hiện tại Sở Nguyệt cảm thấy vô cùng hối hận khi không cải trang trước lúc đi theo lời Diệp Xu.
“Giờ phải làm thế nào? Chúng ta thế này sợ là không ra khỏi Dương Châu được mất.” Lâm Nhược Lan cầm tay Sở Nguyệt để bắt mạch. Sau đó nói: “Phải ba ngày nữa thì nội lực của ngươi mới có thể hồi phục được.”
“Dám hại ta tới bước đường này, Diệp Xu đúng là đáng ghét!” Hai mắt Sở Nguyệt như bùng cháy, tức tối mắng.
“Ngươi không trêu chọc người ta mà người ta lại muốn bắt ngươi à? Người xui xẻo nhất là ta đây này, không làm gì cũng bị liên lụy với ngươi.” Lâm Nhược Lan có gì nói nấy.
Sở Nguyệt hít sâu một hơi rồi nói: "Bây giờ có cãi nhau cũng vô dụng, chạy trốn mới là quan trọng."
“Chạy trốn đi đâu?” Lâm Nhược Lan hỏi.
Sở Nguyệt không biết nói gì nữa. Hiện tại nàng ta không có nội lực, võ công của Lâm Nhược Lan thì bình thường, hai người họ hoàn toàn không thể thoát được khỏi sự truy bắt của người trong nha môn và người của Lăng Vân Bảo.
“Bách Hiểu Đường vô cùng lợi hại, e là hai chúng ta chỉ vừa mới lộ diện, bọn họ đã báo tin ngay. Biết trước thế này thì đã không rời khỏi căn phòng trọ đó. Họ Diệp đó hại chúng ta đúng là thảm.” Sở Nguyệt thở dài.
Lâm Nhược Lan liếc nhìn Sở Nguyệt: “Vậy thì về thôi.”
“Về đâu? Ngươi đừng quên, lúc đi, chúng ta đều trùm mặt, lúc về thì bị đánh ngất, bị bỏ lại trong quán trọ. Hiện tại nhà ở nơi nào, chúng ta cũng không biết." Sở Nguyệt nói.
“Ta thấy trước khi đưa chúng ta đi, Diệp Xu còn tự mình nấu cơm cho chúng ta ăn, không có ý gì khác, tức là nàng ta không nỡ để chúng ta đi. Nếu như vậy, chúng ta vẫn có thể quay về quán trọ." Lâm Nhược Lan bình tĩnh phân tích.
Sở Nguyệt thấy Lâm Nhược Lan nói cũng có lý nên làm theo lời nàng ta nói. Hai người họ mua hai chiếc mũ có vải trùm màu đen rồi đội nó quay trở lại quán trọ khi mình tỉnh dậy. Lúc hai bọn họ trở về đó thì cũng không hề thấy có tiểu nhị nào trong quán trọ ngăn cản họ. Không lâu sau, bên ngoài có người thảo luận rằng người của nha môn đã bắt được đại tiểu thư của Đường Môn, người của Đường Môn tại Dương Châu cũng bị tiêu diệt hết rồi. Sở Nguyệt và Lâm Nhược Lan đều biết hậu quả nếu hai người họ bị bắt, hẳn là sẽ giống Đường Vũ.