Thạch Thiên Cơ là Hộ pháp của Thăng Dương cung, tất nhiên sẽ biết Cung chủ của Thăng Dương cung. Diệp Xu muốn xem thử khi Thạch Thiên Cơ và Tống Thanh Từ đối mặt với nhau, hai tên này sẽ có phản ứng gì, biểu cảm ra làm sao.
Tuy nhiên, khi nàng mới vô tình liếc nhìn Tống Thanh Từ một cái, Thạch Thiên Cơ đã dùng ánh mắt lạnh lùng lườm nàng, như muốn nghiêm khắc cảnh cáo nàng phải nhớ kỹ lời dặn của hắn. Ngay lập tức, Thạch Thiên Cơ đã phẩy tay áo bỏ đi. Toàn bộ quá trình không thèm để ý Tống Thanh Từ, đúng là rất kiêu ngạo, xem thường thứ “không đếm xỉa” tới này.
Còn khi Tống Thanh Từ tại lúc Diệp Xu giới thiệu hắn, hắn đã chắp tay thi lễ với Thạch Thiên Cơ rất lịch sự.
Từng hành động của hai người được Diệp Xu quan sát cực kỳ cẩn thận, nhưng nàng không nhìn ra chút sơ hở nào. Rốt cuộc là do kỹ xảo diễn xuất của hai chủ tớ này quá đỉnh, hay là do buổi tối đó nàng nhìn lầm rồi suy nghĩ lung tung, có lẽ Tống Thanh Từ không phải Cung chủ Thăng Dương cung mà tất cả chỉ là sự trùng hợp.
Rất nhanh, lý trí đã phân tích nói cho Diệp Xu biết, Tống Thanh Từ chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
“Người này thật vô lễ.” Tống Thanh Từ khẽ thở dài, nhìn bóng hình Thạch Thiên Cơ rời đi.
Diệp Xu hoàn hồn lại, gật đầu cười gượng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chắc ngươi không biết rồi, hắn là hộ pháp của Thăng Dương cung, là võ lâm đệ nhất tà phái. Võ công cao cường như vậy, tất nhiên là ngang ngược rồi.”
“Võ lâm đệ nhất tà phái?” Hình như đây là lần đầu Tống Thanh Từ nghe tới, nghi ngờ nhìn về phía Diệp Xu.
Ngươi giả vờ đúng không?
Diệp Xu khéo léo đảo mắt, nàng giả vờ nghiêm túc giải thích với Tống Thanh Từ: “Những người trong Thăng Dương cung đều hành động rất kỳ lạ, giết rất nhiều người, chỉ cần ai đề cập đến họ sắc mặt mọi người sẽ biến sắc. Đặc biệt là vị Cung chủ kia của bọn họ, ngay cả nhắc cũng không ai dám nhắc đến.”
“Vì sao?” Tống Thanh Từ như một đứa trẻ tò mò, tiếp tục đặt câu hỏi.
Diệp Xu nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn xung quanh, cố gắng tạo ra bầu không khí đáng sợ, rồi thấp giọng giải thích với Tống Thanh Từ.
“Chuyện này nói đến thì dài lắm, phải bắt đầu từ mười năm trước, lúc ấy chủ nhân của Phi Ưng tiêu cục là Lữ Xuân Phong đã giành chiến thắng trong trận luận võ với chưởng môn phái Hoa Sơn, đoạt vị trí Minh chủ võ lâm. Chỉ là đang thăng tiến thuận lợi như thế, không hiểu vì sao ông ta lại đắc tội đến Thăng Dương cung, bị hạ lệnh Bạch Mai.”
Lệnh Bạch Mai là lệnh khi Thăng Dương Cung muốn giết một người nào đó, thì trước đó họ sẽ gửi tới một bức thư để thông báo cho người đó.
Lữ Xuân Phong ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Ông ta không chỉ tập hợp tất cả các cao thủ của Phi Ưng tiêu cục, mà còn cho gọi rất nhiều bạn bè tới giúp, bố trí trận pháp, mai phục, thậm chí còn bôi chất kịch độc lên ám khí. Có thể nói họ đã dùng hết khả năng, hết của cải, và nghĩ đủ mọi loại biện pháp. Đến ngày giao ước trong bức thư, Cung chủ của Thăng Dương cung chỉ đơn độc một mình đi đến đồ sát hết cả nhà Phi Ưng tiêu cục!
Nghe nói lúc hắn rời đi, toàn thân và trên mặt hắn đều là máu, giống như Tu La bước ra từ địa ngục, hai mắt đỏ ngầu như bốc lên thứ ánh sáng ăn thịt người.