Diệp Xu giải thích: “Không phải ta cố ý đâu!”
“Thế nàng có vươn chân ra không?” Điều này ngụ ý rằng, chân nàng chịu sự kiểm soát của nàng, nàng đã chủ động di chuyển nó thì sao có thể gọi là không cố ý chứ?
“Chuyện này…”
Diệp Xu hoàn toàn có thể giải thích nhưng nàng cảm thấy dù mình có giải thích đằng trời thì Tống Thanh Từ cũng sẽ bới ra được cái để nói lại, tóm lại quả thực là do nàng cựa chân nên mới khiến đằng đó khó chịu. Diệp Xu nể phần hắn phải chịu “khó” nên quyết định nhường hắn lần này, không so đo với hắn nữa.
Tống Thanh Từ im lặng nhìn Diệp Xu. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của hắn mới khẽ hé: “Không đứng đắn.”
Diệp Xu: “Ta…”
Quan tài đột nhiên bị đặt xuống đất, đứng yên. Diệp Xu nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn và tiếng nói nhỏ bên ngoài nhưng nàng hoàn toàn không nghe thấy bọn họ đang nói gì. Diệp Xu ước chừng thì đoán là bọn họ mới vừa đi không xa, khẳng định còn chưa tới được cổng thành. Nàng lo là đã xảy ra vấn đề gì nên căng thẳng nhìn về phía Tống Thanh Từ thì thấy vẻ mặt Tống Thanh Từ vẫn bình tĩnh, không hề kinh ngạc. Diệp Xu thấy hắn như vậy thì cũng an tâm hơn, đoán chừng mọi chuyện hẳn là nằm trong tầm kiểm soát của Tống Thanh Từ.
Không lâu sau, quan tài lại được nâng lên. Một lúc sau, bên ngoài đã vang lên tiếng khóc than, già có, trẻ có. Diệp Xu nghĩ, chắc hẳn Tống Thanh Từ đã sắp xếp một số người đóng vai người nhà của người quá cố và trà trộn vào đám tang để đám tang này trông chân thực hơn một chút.
Sau khi quan tài tiếp tục di chuyển về phía trước được một đoạn đường kha khá, Diệp Xu dần dần quen với tiếng khóc bên ngoài. Nàng thậm chí còn cảm thấy hơi bị thôi miên nên quyết định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
“Trước kia nàng cũng như vậy.” Tống Thanh Từ đột nhiên lên tiếng.
“Hả?” Diệp Xu nghi hoặc nhìn về phía Tống Thanh Từ.
“Cứ khiêu khích ta hoài xong rồi lại giả vờ ngây thơ.” Lúc này, trong mắt Tống Thanh Từ tràn ngập giận giữ, thậm chí còn muốn nhìn cho thủng người Diệp Xu.
Diệp Xu rụt cổ lại, một lần nữa muốn trở thành một tờ giấy.
“Làm gì có đâu.” Bởi vì phát hiện ra ánh mắt tức tối của Tống Thanh Từ lại “tối” thêm nên lời phủ nhận vừa ra khỏi miệng, Diệp Xu đã thấy hối hận.
Đối phương hiển nhiên là không thích cách nói lấp lửng này của nàng.
“Đúng rồi. Mấy hành động táy máy chân tay như lúc nãy, nàng “làm gì có” nhiều lần lắm.” Tống Thanh Từ cười khẩy tổng kết.
Đại ma đầu lại đào lại nợ cũ! Nếu là bình thường thì Diệp Xu có lẽ sẽ đánh trống lảng hoặc tìm cách kiếm cớ để tẩu thoát rồi. Tuy nhiên hiện tại không phải lúc bình thường, nàng đang phải ở cùng với hắn trong một không gian nhỏ, không thể quay đầu lại, chỉ có thể bị thẩm vấn trực diện.
“Ta cảm thấy là ta có thể giải thích.” Diệp Xu nhìn Tống Thanh Từ bằng con mắt long lanh.
Tống Thanh Từ im lặng một lúc thì không thể không mở miệng nhắc nhở nàng: “Ta vẫn đang nghe.”
“Chuyện là thế này! Lúc một người thích một người khác thì cũng sẽ có những lúc vô ý nhưng cơ thể lại có một số phản xạ theo bản năng. Ví dụ việc ta táy máy chân tay với chàng, nấu cơm cho chàng ăn, nhìn thấy chàng thì tim sẽ đập nhanh, mặt đỏ…” Để có thể trấn áp cơn thịnh nộ của đại ma đầu, đến mặt mũi gì Diệp Xu cũng không thèm nữa.
“Có đỏ đâu.” Tống Thanh Từ cố ý liếc nhìn mặt của Diệp Xu, lạnh lùng nói.
“Không thể nào! Mặt ta nóng lắm đó. Ta vừa thấy chàng là đã cảm thấy thẹn thùng...” Diệp Xu nhân cơ hội xoa xoa hai má cho Tống Thanh Từ nhìn thêm lần nữa.
“Ở đây tối quá, nhìn không rõ. Chúng ta đổi cái khác, tim đập nhanh đi.” Tống Thanh Từ nói chậm, giơ tay lên.
Diệp Xu ngừng thở, mở to mắt. Đại ma đầu muốn giở trò xấu! Sao nàng lại thích kích thích thế này chứ…?
Tống Thanh Từ khẽ cười: “Đúng là có nhanh.”