Diệp Xu chắp tay, dùng hết sức lực cầu xin. Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu như vậy để cầu xin sự giúp đỡ của kẻ khác kể từ khi nàng xuyên vào trong sách. Từ trước tới này nàng cũng chưa bao giờ làm điều này kể cả trước khi phải đối mặt với đại ma đầu kia.
Đây là lần đầu tiên Diệp Xu nhìn thấy Tô Nhược bị ốm.
Vừa rồi khi mọi người vào phòng chờ đợi, Tô Nhược đang yên lặng ngồi trên ghế, đột nhiên lại khom người ngã xuống đất, mi mắt đóng chặt, thân thể run rẩy co giật. Hắn thà rằng cắn nát môi tới bật máu cũng không chịu kêu đau một tiếng.
Diệp Xu chạm vào cơ thể của Tô Nhược, da thịt hắn dường như đang đóng băng lại, khiến người ta phải nghi ngờ rằng liệu máu của người này có phải cũng bị đông cứng rồi không. Một lúc sau, da thị của hắn lại lập tức nóng lên làm người ta cảm thấy bỏng rát, như thể máu sắp sôi sục lên trong tích tắc. Một người bình thường chỉ cần đột nhiên chuyển từ nơi nóng sang nơi lạnh, thân thể sẽ không chịu nổi. Huống chi Tô Nhược là từ trong cơ thể sinh ra hàn khí, khó có thể tưởng tượng nổi nội tạng của hắn và mỗi một tấc da thịt trên cơ thể người này sẽ bị luồng khí cực lạnh ăn mòn, đau đớn biết bao.
Sau đó, Diệp Xu và Tống Thanh Từ cùng nhau đỡ Tô Nhược lên giường. Nàng vốn nóng lòng đi tìm Lâm Nhược Lan, nhưng không biết từ lúc nào, Tô Nhược lại nắm lấy tay áo nàng. Hắn rũ mi, dùng đôi mắt trong veo vô cùng nhìn nàng, thân thể hắn gần như dùng hết sức lực mới có thể thở ra, nói với nàng: "Tỷ tỷ, đệ không sao, lát nữa sẽ khỏi thôi."
Diệp Xu cảm thấy mũi mình có chút cay cay vào lúc đó. Đã đến lúc như vậy rồi mà Tô Nhược vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của nàng, sợ làm nàng lo lắng.
Bà Tô từng khóc mà nói với nàng rằng Tô Nhược suốt dọc đường luôn không được khỏe, nhưng lại không chịu nói cho nàng biết, sợ khiến nàng lo lắng cho hắn, sợ gây rắc rối cho nàng.
Diệp Xu chợt nhận ra rằng nàng một chút cũng không hề hiểu biết rõ về người đệ đệ này.
Nàng chỉ cảm thấy mình nên gánh vác trách nhiệm từ quan hệ máu mủ mà cứu Tô Nhược và Tô phu nhân, sau đó chữa khỏi bệnh cho hắn nên mới làm như vậy. Nhưng bản thân nàng không thực sự quan tâm đến Tô Nhược như một người đệ đệ ruột của mình, không thật sự muốn chơi với hắn, không muốn nói chuyện với hắn và cũng chẳng muốn đi tìm hiểu xem hắn là người như thế nào.
Dường như nàng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ một cách máy móc, giống như làm nhiệm vụ hàng ngày trong game vậy. Nhưng đây không phải là một trò chơi, tất cả mọi người ở đây đều là con người. Đối với Tô Nhược, nàng là người tỷ tỷ đáng tin cậy và đáng để ỷ lại nhất của hắn...
"Đây là dáng vẻ của ngươi khi cầu xin người khác sao?" Lâm Phong cười nhạt nói.
Diệp Xu lại nhìn Lâm Phong: "Nếu ta quỳ xuống cầu xin thì Lâm trang chủ có đồng ý cứu đệ đệ của ta không?"
"Đương nhiên sẽ không." Lâm Phong lập tức nói.
"Vậy ta có thể dùng những cách khác. Tiền bạc, đất đai, bảo vật hay bất cứ thứ gì khác mà ta có thể làm để trao đổi lấy một lần chẩn bệnh và điều trị này với Lâm trang chủ, như vậy có được không?" Diệp Xu lại hỏi.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng: "Đừng có nằm mơ, vĩnh viễn đều không thể xảy ra khả năng này."
Diệp Xu im lặng nhìn Lâm Phong.
Nhìn ánh mắt của nàng, Lâm Phong liền biết đối phương đang có ý đồ gì: "Sao, ngươi muốn làm gì ta? Ngươi muốn giết ta hay là dùng con gái của ta uy hiếp ta?"
"Ta sẽ không tổn thương Lâm tiểu thư, cũng sẽ không dùng tính mạng để uy hiếp Lâm trang chủ."
Lâm Phong hếch cằm, quay mặt về phía Diệp Xu, hừ lạnh một tiếng: "Thiết nghĩ ngươi cũng chẳng dám làm vậy."
"Nhưng ta có thể vạch trần quá khứ ra vẻ đạo mạo của Lâm trang chủ, để mọi người có thể thấy ngươi đàng hoàng như thế nào."