Diệp Xu cầm lấy phong bì và đặt nó xuống một lần nữa.
Điều chắc chắn là người này không phải là Lục Chí Viễn, trong nửa năm sau khi chất hàn độc của người đó bùng phát, Lục Chí Viễn đang tập trung vào việc tranh giành tiểu sư muội với Dương Phổ. Người tinh thần mạnh khoẻ như vậy không thể là hắn.
Những gì người đàn ông này đã làm ngay từ đầu giống như một con thú, không có trách nhiệm. Bây giờ nàng đang sống tốt với Tô Nhược và Tô phu nhân, vậy tại sao lại tìm ra người này và khiến bà Tô phải thêm đau khổ về tinh thần? Người cha này đã vắng mặt hai mươi năm, Diệp Xu không ngại sự vắng mặt của người mày trong suốt quãng đời còn lại.
Diệp Xu biết rằng bản thân rất tò mò, nhưng tốt hơn là không biết về vấn đề này, để mọi người có thể thư giãn tinh thần và không phải suy nghĩ nhiều. Nàng đem phong bì đến ngọn nến, thấy Tống Thanh Từ gật đầu nở nụ cười với chính mình, nàng quyết định đốt bức thư.
"Vậy ngày mai đưa danh sách lễ vật cho mẫu thân và đệ đệ xem." Tống Thanh Từ cười cười, trực tiếp chuyển chủ đề sang chuyện nhẹ nhàng hơn.
"Danh sách lễ vật chàng tặng thật sự quá đắt tiền." Diệp Xu cười gãi gãi đầu: "Của hồi môn ta cũng không có."
"Không sao, người gả ra là tốt rồi."
"Thật ngại quá, chàng xui xẻo rồi." Diệp Xu chớp chớp mắt, háo hức nhìn Tống Thanh Từ nói: "Ta cảm thấy có lỗi khi nhận của hồi môn nặng như vậy."
Tống Thanh Từ đột nhiên gật đầu, tựa hồ cảm thấy Diệp Xu nói có lý, vươn tay muốn nhận lại danh sách quà tặng.
Diệp Xu ngay lập tức ôm danh sách quà tặng vào mình, từ chối đưa nó cho hắn.
"Làm sao chàng có gan thu lại đồ vật đã đưa tới sao? Người ta chỉ là khách sáo mà thôi, chứ vẫn còn muốn đồ vật. Bảo bối nhiều như vậy, không muốn thì là ngu xuẩn! Chẳng lẽ chàng sẽ nhìn trúng đồ ngốc sao? Đương nhiên không phải, nếu như ta không muốn, như vậy chính là coi thường chàng!"
----------
Ngày hôm sau, sáng sớm khi Diệp Xu tỉnh lại đã cảm giác trên giường có gió mát thổi vào, thật muốn quấn ở trên giường không đi ra. Nhưng nghĩ đến việc có một đại ma đầu đang chờ nàng cho ăn và một người em trai đang chờ bản thân tới chăm sóc vào thời điểm điều trị quan trọng, Diệp Xu lại nhanh chóng ra khỏi giường và mặc bộ quần áo dày mới được may.
"Cô nương thấy bộ váy này thế nào?" Trang Phi hỏi ý kiến, nếu có vấn đề sẽ để thợ may sửa lại.
Diệp Xu gật đầu khen gợi nói: "Nhưng mặc kệ trời lạnh như thế nào, mặc quần áo dày cũng bất tiện."
Do đó, Diệp Xu đã nghĩ ra một chiếc áo khoác và quần dài.
"Ngươi nói với thợ may, xem có thể lấy ít lông vịt, lông ngỗng mềm mà may quần vừa ấm vừa nhẹ. Ống quần không cần rộng, chỉ cần ôm sát người là được. Dù sao cũng không nhìn thấy nó khi mặc nó dưới váy."
Diệp Xu để Trang Phi nói với thợ may làm một cái trước, nếu nó phù hợp thì có thể cho thứ này vào sản xuất hàng loạt và bán cho người trong giang hồ. Dù sao những người luyện võ thích trọng lượng nhẹ mà tiện.
"Ý tưởng của cô nương lúc nào cũng hay như vậy!" Trang Phi vui vẻ đồng ý.
Bữa sáng hôm nay, Diệp Xu làm một loại bánh kếp mà người dân địa phương thường ăn, bánh Du Tuyền.
Chọn sợi bánh phở trắng mỏng, thêm nước canh thịt, nhào thành khối bột mịn, cán bột thành miếng dẹt mỏng, rắc chút tiêu, sau đó phết một lớp dầu ăn, rây một lớp bột khô mịn lên trên bề mặt. Diệp Xu đã cải tiến nó và thay thế bằng bột đậu nành. Hương vị của đậu mới chiên sau khi xay sẽ thơm hơn, thành phẩm mịn có vị ngọt nhẹ, chắc chắn sẽ ngon hơn bột khô.
Sau khi cuộn bánh mì lại, gói nó với hạt thông, quả phỉ, mỡ heo, đường và các loại nhân. Ở bước cuối cùng này, không nên bỏ qua nhiệt độ và kỹ thuật tráng bánh, phải nướng lửa nhỏ, dùng xẻng đảo bánh thường xuyên nhẹ nhàng để bánh rán tơi xốp và thơm ngon.