Tuy Tống công tử hơi nóng tính nhưng mẹ đã quan sát kỹ người này một thời gian, cậu ta luôn đối xử với con rất khác. Tính tình như cậu ta ngược lại cũng rất tốt, bạc tình với người khác nhưng chỉ tốt với con, càng không dễ đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ."
Diệp Xu cũng nghĩ như vậy.
Tô phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Xu, nghiêm túc nói với nàng: "Con vẫn nên cho cậu ta ăn bánh đi!"
"Hả?" Thấy Tô phu nhân lập tức thay đổi lập trường, Diệp Xu khó hiểu oán trách: "Mẹ làm sao đột nhiên đổi ý nói chuyện với hắn, vừa rồi mẹ nói với con, không thể bỏ qua nam nhân này!"
"Chuyện này không phải quen hay không. Lúc này con nên chăm sóc người ta. Con của mẹ, chúng ta phải có lương tâm, không được bắt nạt người khác quá nhiều. Hãy nhìn họ, họ đã bảo vệ chúng ta suốt chặng đường, khi họ nói rằng họ muốn cưới con về, danh sách quà tặng được viết rất chân thành. Người này khẳng định sẽ đối xử với con tốt hơn."
Tô phu nhân nhìn xung quanh và nhỏ giọng hỏi Diệp Xu: "Ví như con có thể đổi một miếng bánh lấy mấy trăm mẫu đất, con không nguyện ý sao?"
Diệp Xu đảo mắt, nàng cảm thấy ví dụ của bà Tô quá sức thuyết phục liền nói: "Được, sau này con sẽ cho chàng nhiều bánh hơn."
"Chúng ta cũng cần bổ sung rau củ."
"Ừ, chúng ta cũng cần thêm rau."
Hai mẹ con cười nửa đùa nửa thật rồi lẩm bẩm hồi lâu, càng trò chuyện càng thấy vui vẻ.
Đương nhiên, Tô phu nhân muốn nói cho Tô Nhược biết chuyện vui này. Tô Nhược nằm ở trên ghế sạp, hắn vừa mới bị Lâm Phong châm ngân châm. Vì sợ hắn bị cảm lạnh, hạ nhân còn đặc biệt đột lửa sưởi trong phòng. Trước giường có rèm che, phía trước dùng bình phong chắn lại. Nằm một mình thật nhàm chán, nghe thấy hai người bọn họ tươi cười vào cửa, Tô Nhược lập tức hỏi đối phương có chuyện gì vui vẻ.
"Tốt, chúc mừng đại tỷ! Từ nay về sau, ta đã có tỷ phu." Nghe được tin tức tốt, Tô Nhược muốn đứng dậy nhảy mấy cái nhưng hiện tại động một chút cũng không được.
Bà Tô đến hỏi Tô Nhược tại sao hắn lại thích Tống Thanh Từ làm tỷ phu của mình như vậy.
"Huynh ấy đối xử với đại tỷ rất chân thành." Tô Nhược đáp.
"Vậy ngươi không nghĩ tới chuyện thân phận của chàng ấy lợi hại như vậy, có thể làm chỗ dựa cho chúng ta?" Diệp Xu cười hỏi.
Tô Nhược: "Đệ đã nghĩ tới nó, nhưng điều đầu tiên là huynh ấy phải đối xử với đại tỷ một cách chân thành và tỷ cũng thích huynh ấy. Những thứ khác nếu như có thì cũng là thêu hoa trên gấm, không có cũng không sao."
"Ai nói ta thích chàng." Diệp Xu giả vờ không nhận ra.
Tô Nhược khó hiểu: "Nếu tỷ không thích tại sao buổi sáng lại gắp bánh cho huynh ấy ăn sáng?"
Diệp Xu không ngờ Tô Nhược nhìn thấy điều này nên đành xấu hổ ôm mặt. Tô phu nhân ngồi đối diện với Diệp Xu, nhìn thấy nàng như vậy, khoé miệng bà ấy không thể nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Lúc này Trang Phi lặng lẽ đi vào, ghé vào tai Diệp Xu nói cho nàng biết rằng Phong Lễ Hoà đã đến, người này còn mang theo Mộ Dung Dật bị thương nặng.
Khi Diệp Xu tới, Phong Lễ Hoà đang lo lắng đi loanh quanh trước y phòng. Khi nhìn thấy Diệp Xu, hắn ta lập tức đi tới, nhìn nàng một cách ngạc nhiên.
"Ta tới sơn trang rồi mới biết hoá ra ngươi cũng ở đây."
"Mộ Dung Dật sao lại bị thương vậy?" Diệp Xu hỏi.
Phong Lễ Hoà thở dài nói: "Đây là một câu chuyện dài. Không phải trước đây hắn ta đã bị Đường Vũ trói ở Lạc Dương sao? Tuy Lục Mặc đã phái người đến giải cứu hắn ta, nhưng khi phái Hoa Sơn tìm thấy người thì lại tình cờ nhìn thấy hắn ta và người của Đường Môn cùng nhau đánh bạc vui vẻ trong sòng bạc. Thực tế, chính Mộ Dung Dật đã lừa đám người đó để cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, họ nghi ngờ rằng hắn ta đã thông đồng với người của Đường môn làm nội gián. Cuối cùng tất cả cũng mọi việc cũng đã được làm rõ, sự bất bình của hắn cũng được giải tỏa.