Diệp Xu ôm eo của Tống Thanh Từ, hỏi hắn một cách quyến rũ: "Vậy nếu một ngày nào đó ta thực sự làm điều gì đó có lỗi với chàng thì chàng sẽ làm gì?"
Đây là câu hỏi mang tính thử thách con người nhất, khi đại ma đầu có đồng cỏ xanh trên đầu thì sẽ tức giận tới như thế nào?
"Nàng sẽ không." Tống Thanh Từ vuốt ve mắt của Diệp Xu.
"Xin vị quý nhân này đừng trốn tránh những câu hỏi vô vị của tôi!" Diệp Xu nhấn mạnh nói: "Tôi đã nói rồi, đó là 'nếu'."
Ánh mắt Tống Thanh Từ đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Xu.
Diệp Xu sửng sốt, nàng cho rằng mình đã chạm vào điểm mấu chốt của Tống Thanh Từ liền vội vàng gãi đầu và nói rằng bản thân chỉ đang đùa: "Thật ra chàng không trả lời cũng không sao. Vừa nãy nói rồi, chỉ là một câu hỏi nhàm chán mà thôi haha."
Tống Thanh Từ cười phụt một tiếng, giống như tuyết đầu mùa rơi xuống, đột nhiên diễm lệ thiên hạ.
"Một ánh mắt đã khiến nàng sợ hãi như vậy, cho dù có người cho nàng mượn trăm vạn lá gan thì sau lưng ta nàng cũng tuyệt đối không dám tìm nam nhân khác. Cho nên, không có chữ 'nếu' ở đây."
Diệp Xu nhận ra rằng Tống Thanh Từ đang làm nàng sợ hãi, nàng tức giận đánh vào vai đối phương.
Tống Thanh Từ cười cười, xoa đầu Diệp Xu và nói với nàng bằng ánh mắt nghiêm túc: "Nàng không cần phải cẩn thận như vậy, ta quan tâm nàng nhiều hơn nàng nghĩ. Nếu có cơ hội, ta sẽ tha thứ cho nàng và để nàng đi."
"Thực sao?"
Hai từ này đánh thẳng vào trái tim của Diệp Xu, khiến trái tim nàng đập nhanh vài nhịp. Đột nhiên nàng cảm thấy máu trong cơ thể đang nóng dần, như thể nó sắp sôi lên. Diệp Xu thực sự không thể tin rằng đại ma đầu này có thể hào phóng như vậy. Dù sao giết người là chuyện quá dễ dàng với hắn, người này chưa bao giờ phải trả bất kỳ cái giá nào chứ đừng nói đến việc đối mặt với một người phụ nữ đã phản bội bản thân.
"Nàng rất tốt, nếu có một ngày như vậy, nhất định là do ta đối với nàng không đủ tốt." Tống Thanh Từ đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Xu ôm vào lòng bàn tay, cười nhẹ rồi hôn lên trán cô: "Chỉ có điều nếu sau này ta đối xử tệ bạc với nàng thì nàng có thể nhắc nhở ta một chút được không, cho ta thêm cơ hội sửa đổi trước khi chữ 'nếu' xảy ra."
Diệp Xu sững người một lúc, bật cười, nhưng đôi mắt nàng lại đỏ hoe, nước mắt lưng tròng. Hắn rõ ràng là một đại ma đầu bậc nhất, nhưng bây giờ lại nói chuyện một cách khiêm tốn như vậy, rõ ràng là cố ý làm cho nàng phải khóc. Nàng rất thích bộ dáng như này, Diệp Xu thực sự cảm động đến sắp chết rồi, lúc này trái tim nàng ngập tràn hạnh phúc.
Nhìn hắn hạ mình vì bản thân mà "ăn thuốc nổ" mới đẹp trai làm sao!
Diệp Xu lao vào vòng tay của Tống Thanh Từ, dở khóc dở cười, trách hắn vô cớ nói những lời yêu thương cảm động này khiến nàng phải khóc.
"Hình như là nàng nhắc tới trước tiên." Tống Thanh Từ nhắc nhở.
"Vậy là lỗi của ta?" Diệp Xu ở trong lòng Tống Thanh Từ tức giận hét lên.
"Trách ta, chỉ mới có như này đã chịu không nổi, sau này còn có thể làm cái gì." Tống Thanh Từ vỗ vỗ lưng Diệp Xu, kiên nhẫn dỗ dành nàng, sau đó lại cúi đầu ghé vào bên tai đối phương nói nhỏ vài câu.
Khuôn mặt của Diệp Xu đỏ bừng vì xấu hổ, nàng ngay lập tức vùi đầu vào ngực hắn không thèm ngẩng lên.
.
Ba ngày sau, Mộ Dung Dật cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi Công Tôn Chỉ đưa cho Mộ Dung Dật hai bát thuốc, cậu ta nghiêm mặt nói: "Uống nhiều nước để giải độc, hai ngày nữa sẽ khỏi bệnh hoàn toàn, uống xong thì nhanh chóng rời đi. Vạn Hoa sơn trang của chúng ta không thích giữ những người như ngươi."
Sau khi Mộ Dung Dật cảm ơn đối phương, hắn ta lặng lẽ cúi đầu, bàn tay cũng vì vậy cuộn chặt thành đấm.
Sau khi nhìn Công Tôn Chỉ rời đi, Phong Lễ Hoà an ủi Mộ Dung Dật, nói hắn ta đừng quan tâm đến những người đó.