Diệp Xu cố tình để lại chiếc đĩa khi nàng rời đi, để Triệu Lăng mang nó đến. Sau khi lấy đĩa, nàng lập tức hỏi Triệu Lăng liệu hắn ta có thể đưa mình trở lại sân viện không.
Triệu Lăng hiểu rằng Diệp Xu có một câu hỏi để hỏi, hắn ta do dự trước khi gật đầu, lặng lẽ đi theo Diệp Xu.
"An phu nhân ở trong Thăng Dương Cung của ngươi có địa vị gì?" Diệp Xu hỏi.
"Chỉ đứng sau Cung chủ, nàng ta vốn là hộ pháp bên cạnh Tiền cung chủ."
Triệu Lăng thêm chi tiết vào những gì cung chủ của mình đã không đề cập đến.
"Lúc cung chủ mới đến Cung Thăng Dương thì một mực không muốn sống, chính An phu nhân đã cứu ngài, thậm chí mắng mỏ ngài ấy thậm tệ, từ đó ngài ấy hạ quyết tâm luyện võ và đi đến nước này."
Hóa ra An phu nhân cũng từng là người thầy cả đời của Tống Thanh Từ, vậy nên nàng phải thấy biết ơn đối phương. Nói như vậy thì An phu nhân này đối với Tống Thanh Từ hẳn là rất đặc biệt. Diệp Xu thậm chí bắt đầu suy nghĩ rằng có thể hôm nay bản thân đã quá bốc đồng, nàng không sợ điều gì khác, nhưng sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Tống Thanh Từ, bởi vì nàng đã ăn miếng trả miếng với người khác mà không hiểu rõ sự tình.
Triệu Lăng nhận thấy sắc mặt của Diệp Xu đã thay đổi, thấy nàng luôn im lặng không mở lời, hắn ta biết rằng có thể nàng đã hiểu lầm những gì bản thân nói nên vội vàng giải thích: "Những năm gần đây An phu nhân luôn cài ám vệ ngầm vào cung của cung chủ, những kẻ bị giết cũng không dưới một trăm người nhưng nàng ta vẫn không can tâm mà vẫn làm càn. Cung chủ nhìn nàng ta còn cảm thấy phiền gần chết, nhưng lại ngại thân phận nên hiện giờ vẫn chưa động vào nàng ta."
Diệp Xu nghe nói rằng những người này hầu hết đều là đầu bếp, nàng phàn nàn về cái nghề này mà nói: "Nghề đầu bếp này đã chọc giận ai không biết, tại sao đầu bếp luôn gặp xui xẻo?"
"Cung chủ ăn uống khó chịu, đầu bếp trong bếp thường xuyên luân chuyển, cho nên dễ dàng nhét người vào." Triệu Lăng giải thích.
"Vậy thì đã có nhiều người chết như vậy, lẽ ra An phu nhân phải biết người mình gieo đã bị phát hiện, sau đó lại phái người tới làm gì?"
Triệu Lăng lắc đầu, biểu thị không biết. Tất cả những gì hắn ta biết là Tây Cung luôn gài những ám vệ vào, và hắn ta chịu trách nhiệm tìm ra những ám vệ này và xử lý chúng.
Sau khi Diệp Xu cân nhắc một lúc liền hỏi: "Những năm này đều như vậy phải không?"
Triệu Lăng: "Vẫn là như vậy."
Diệp Xu đột nhiên cảm thấy đây là một loại ngụy trang "ưu ái". Một bên biết bên kia lần nào cũng cử ám vệ tới, điều tra rồi giết không nương tay, nhưng lại không đi tính sổ với người đó. Mà đối phương cũng biết bản thân mình gài ám vệ đã bị phát hiện, thao tác thất bại, nhưng vẫn không có kiềm chế, vẫn phái người đi tới.
Nàng không biết hai người họ đang chơi trò gì, nhưng thật tội nghiệp cho những người đầu bếp kia, họ đều trở thành bia đỡ đạn bởi sự thao túng của hai người.
"Ngươi biết mục đích cung chủ của mình làm như vậy không?" Diệp Xu lại hỏi Triệu Lăng.
Triệu Lăng lắc đầu.
Diệp Xu cũng không nghĩ ra, cho nên nàng cũng không có nghĩ tới nữa. Dù sao nàng rất khẳng định đại ma đầu thích nàng, nàng tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ khác. Nếu hắn dám trái lời thì nàng sẽ không nấu ăn và bỏ đói hắn luôn!
.
Vì sử dụng rồng đất để sưởi ấm nên căn phòng nơi Tô Nhược ở rất nóng và khô, hai ngày nay ngay cả môi của hắn ta cũng đã có vết phồng rộp.
Diệp Xu dùng nước đun sôi để nguội rửa sạch chất nhầy trên tâm hạt sen mà mình đã lấy trước đó, sau đó phơi khô trong bóng râm cho vào bát rồi mới có thể dùng để pha trà.
Diệp Xu sau đó đã làm bánh hạt sen với những hạt sen đã bị tách nhân đắng.
Hạt sen nguyên hạt luộc chín tán nhuyễn, thêm gạo nếp giã nhỏ, cho vào nồi rồi hấp khoảng hai nén nhang, thêm đường hoa quế thơm vào trộn đều, chuẩn bị khuôn để đổ bánh.