Diệp Xu nhận lấy hộp gấm từ tay của An Như Yên. Sau khi mở nó ra, vậy mà lại thấy đó là một viên ngọc trai lớn bằng quả trứng. An Như Yên này tối hôm qua mới về ngủ một giấc, hôm nay thái độ thay đổi 180 độ, thật quá khác lạ rồi, không biết có phải là vừa nghe lời khuyên của ai hay không.
Diệp Xu đưa Dạ Minh Châu cho Tống Thanh Từ xem, định hỏi hắn xem nàng có thể chấp nhận món quà này không.
"Nếu là quà thật lòng của An phu nhân thì chúng tôi sẽ nhận." Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu cũng nghĩ như vậy, thứ này không rẻ, nhưng đây cũng chỉ là phí tổn tinh thần cho sự bất kính của đối phương dành cho nàng ngày hôm qua mà thôi.
Diệp Xu không tỏ ra quá quan tâm, sau khi nhẹ nhàng cảm ơn, nàng lại đem Dạ Minh Châu đưa cho Trang Phi.
An Như Yên biết rằng Diệp Xu là người đã từng trải mà Lăng Vân Bảo nổi tiếng với nguồn tài chính hùng hậu. Nhưng việc nàng nhận quà của mình một cách thờ ơ, không một lời cảm ơn chân thành vẫn khiến nàng ta cảm thấy rất khó chịu.
"Ta làm đậu hũ trứng cua, An phu nhân có muốn ăn thử không?" Diệp Xu đột nhiên hỏi.
An Như Yên sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng muốn từ chối, nhưng trước mặt Tống Thanh Từ, nàng ta không muốn dây dưa nữa nên gật đầu đồng ý.
Sau khi cắn một miếng đậu hũ trứng cua, vẻ mặt nàng ta phức tạp, chợt hiểu vì sao Tống Thanh Từ lại cho người con gái này sự sủng ái như vậy. Yêu nữ này có chút bản lĩnh, cung chủ vừa vặn ăn uống khó tính, cho nên người này đã đáp ứng nhu cầu của hắn.
Sau bữa ăn, An Như Yên và Tống Thanh Từ trao đổi tình hình gần đây của Thăng Dương Cung. Nàng ta nói với hắn rằng lần này hắn đã đi xa quá lâu, những người trong cung đã không còn giữ được ổn định nữa.
Tống Thanh Từ rũ mắt nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không thèm để ý An Như Yên trả lời.
Diệp Xu mang theo Trang Phi vào để dọn dẹp các món ăn và rời đi. Nàng vừa đi được nửa đường thì An Như Yên đột nhiên ngăn lại.
"Ta có thể nói chuyện riêng với Diệp tiểu thư không?" An Như Yên hỏi.
Diệp Xu sai Trang Phi đứng cách xa ba thước, nhưng không được rời đi. Ngay lập tức, nàng quay đầu lại với một nụ cười, biểu thị rằng An Như Yên có thể nói.
An Như Yên bí mật lườm Diệp Xu, biết rằng nàng đang đề phòng mình.
"Diệp tiểu thư hiện tại đang mang thai, làm những công việc nặng nhọc thực sự không thích hợp. Từ giờ trở đi, ngươi nên giao việc nấu nướng cho người hầu, để bản thân có thể chăm sóc em bé. Ta nghe nói ở đây không an toàn, đã có người của Bách Hiểu Đường lẻn vào muốn mưu hại ngươi. Sao không mau chóng trở về Thăng Dương cung đi, nơi đó an toàn, ngươi có thể yên tâm nuôi nấng hài nhi."
Những gì An Như Yên nói thực sự giống như một người lớn tuổi lo lắng, quan tâm đến thế hệ trẻ.
Diệp Xu lịch sự và đồng ý cho có lệ, nàng cảm ơn sự quan tâm của An Như Yên: "Ta có sức khỏe tốt và thích nấu ăn, vì vậy ta cảm thấy không sao cả."
Diệp Xu nói xong, nàng gật đầu với An Như Yên, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Điều đó không được!" An Như Yên nhìn bóng lưng Diệp Xu, kiên quyết hét lên: "Đừng quên ngươi đang mang thai đứa con của ai, nếu đứa trẻ có chuyện gì, ngươi có đảm đương được trách nhiệm không?"
Diệp Xu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn An Như Yên một cách thích thú. Tại sao nàng lại có cảm giác như đang ở trong cung đấu, An Như Yên là thượng cung phụ trách hậu cung, còn nàng là một tiểu cung nữ mang thai long chủng, bị coi như công cụ sinh sản.
Hãy nghe An Như Yên nói: Đứa trẻ mới là quan trọng nhất, người mẹ chẳng là gì cả, nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì, mẹ có lỗi hay không cũng không quan trọng bởi tất cả đều là lỗi của người mẹ.
Chúa ơi logic!
Chẳng trách hôm nay An Như Yên đột nhiên trở nên "tốt bụng", đề nghị nàng đến Cung Thăng Dương sinh con, thế là đối phương sắp bắt đầu giở trò "Miên lý tàng đao" rồi đây mà.