Bạch Tú Tú hiểu Diệp Hổ muốn đổ lỗi cho mình vì điều gì, vì vậy nàng ta lập tức quỳ xuống giải thích với đối phương: "Thuộc hạ đã cử người nhiều lần, thậm chí còn sử dụng ám vệ đã đưa vào Vạn Hoa sơn trang trước đó để bắt giữ nàng. Nhưng tất cả những người được cử đến đều không còn tin tức gì là còn sống hay đã chết. Diệp Xu hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những người này."
Bạch Tú Tú trả lời xong, không nghe thấy Diệp Hổ nói gì, do dự một lúc, nàng ta lại lên tiếng, bày tỏ rằng bản thân rất khó để sống sót trở về.
Diệp Hổ nhìn Bạch Tú Tú với ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi đang bào chữa cho sự kém cỏi của mình."
Bạch Tú Tú sợ hãi vội vàng cúi đầu xin lỗi.
"Thuộc hạ cũng không biết tại sao lại như vậy, coi như chuyện này thất bại, cũng sẽ luôn có một hai người trở lại đưa thư báo tin. Nhưng không biết tại sao mỗi lần hành động thì dù một người cũng không trở lại. Giống như xung quanh nàng có rất nhiều cao thủ trợ giúp, nhưng có điều chướng khí trong Vạn Hoa sơn trang quá nặng, mà thuộc hạ chỉ lấy được một lượng nhỏ thuốc giải ở đây, không có cách nào dẫn quá nhiều người vào vây công."
"Nói lại lần nữa."
Bạch Tú Tú liên tục dập đầu xin lỗi, nói rằng bản thân nhất định sẽ tìm ra nhiều thuốc giải hơn càng sớm càng tốt, đồng thời cử thêm người đến Vạn Hoa sơn trang để vây bắt Diệp Xu, thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho đến chết.
Diệp Hổ giơ tay ra hiệu cho Bạch Tú Tú đừng nói nhảm nữa: "Ngươi có cảm thấy xung quanh nàng có rất nhiều cao thủ giúp đỡ hay không?"
Bạch Tú Tú sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu phối hợp với Diệp Hổ mà đáp: "Rất giống, nếu không lấy thực lực của nàng, làm sao có thể thành công đối phó lại mấy lần ta phái nhiều người như vậy?"
Lúc này, Thí Ảnh vội vàng quay lại, báo cáo với Diệp Hổ: "Quả nhiên, đúng như lão bảo chủ dự đoán, các triệu chứng trúng độc là khác nhau. Kim độc lấy được từ Hiên Viên Lâu sẽ nôn ra máu khi trúng độc, những thủ hạ phục kích nữ tử chạy đi lần trước khi bị trúng độc thì lại chảy nước miếng, nhưng không có nôn ra máu."
"Hừ." Diệp Hổ đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt hắc ám lan tràn vô tận, phảng phất vĩnh viễn không có giới hạn.
Thí Ảnh cũng cảm thấy rằng vấn đề này không đơn giản. Nói ra thật đáng sợ, nữ tử lần trước trốn khỏi thành Dương Châu không phải người của Hiên Viên Lâu giúp đỡ nàng, mà là một nhóm người khác âm thầm giả làm người của Hiên Viên Lâu. Trên đời này ai có thể suy nghĩ cẩn thận và làm mọi việc tốt đến mức giấu được cả ám vệ của Bách Hiểu Đường của Lăng Vân Lâu.
"Nữ tử này có triển vọng, khó trách dám to gan chạy trốn, nhân cơ hội tìm người chống lưng ở bên ngoài." Ánh mắt Diệp Hổ càng thêm âm hiểm, lộ ra một tia khát máu tàn nhẫn, lão ta nói: "Tìm ra Tống Thanh Từ là ai."
"Vâng!" Thí Ảnh lập tức nhận lệnh.
Bạch Tú Tú không ngờ rằng đằng sau Diệp Xu thực sự có một thế lực bí ẩn. Nàng ta cố hết sức nhớ lại vẻ ngoài của Tống Thanh Từ khi bản thân nhìn thấy hắn là như thế nào, ngoại trừ cảm thấy hắn ôn nhu, đẹp trai lại ít nói, nàng ta thật sự không cảm thấy hắn có cái gì đặc biệt.
"Chẳng lẽ thật sự là thư sinh kia?" Bạch Tú Tú nghi hoặc nói: "Hắn gầy đến chỉ còn lại có mấy cái xương, chữ viết cũng không có lực. Ta thật sự nhìn không ra, người như vậy ngoại trừ học tập, còn có thể giỏi đến mức nào? Nếu hắn thực sự nuôi một nhóm cao thủ, tại sao những người đó lại sẵn sàng phục tùng hắn?"
"Một nhân vật có thể đối xử với Lăng Vân Bảo như một con khỉ thì sẽ bị một kẻ ngốc như ngươi nhìn thấu sao."
Diệp Hổ đã sớm nhận thấy tính khí của Tống Thanh Từ khác với người thường, khi đó lão ta chỉ mong rằng sau này hắn có thể là một người phi thường, nhưng lại quên nghĩ kỹ rằng người này có thể đã là một người phi thường.