"Lâm huynh, ta vừa định hỏi ngươi, chuyện này đã hai mươi năm trôi qua, ngươi làm sao đột nhiên hỏi ta vấn đề này?"
"Đương nhiên là có một nguyên nhân quan trọng." Bởi vì Lâm Phong không có sự đồng ý của Diệp Xu nên không dám nói ra chân tướng.
"Lâm huynh nếu không nói gì, ta cũng không muốn hỏi, Lâm huynh cũng đừng hỏi nữa." Lục Trí Viễn lễ phép chắp tay.
Lâm Phong không thể không gật đầu, sau đó hỏi Lục Chí Viễn tại sao đột nhiên đến đây.
"Dương Phổ."
Lâm Phong rất kinh ngạc, thấp giọng hỏi Lục Chí Viễn: "Chẳng lẽ Dương Phổ thật sự còn sống?"
Lục Chí Viễn lắc đầu, bày tỏ mình không hoàn toàn xác định: "Nhưng xác thực lúc đó không tìm thấy thi thể của lão ta."
Nhắc đến Dương Phố, Lục Chí Viễn không khỏi nhíu mày, hồi tưởng lại quá khứ không muốn nghĩ tới một chút nào. Những năm này, ông ta luôn hối hận về những gì mình đã làm lúc đầu, nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, ông ta nhất định sẽ không cưới Liễu Yên Yên và gây ra rắc rối này. Đến bây giờ, với tư cách là võ lâm minh chủ, lẽ ra ông ta nên được mọi người ngưỡng mộ như một vị thần, nhưng lại bị cười thầm vì quá khứ xấu xí như vậy.
"Vậy nếu như lão ta còn sống thì làm sao?" Lâm Phong lại hỏi.
"Ta sẽ nói rõ ràng với lão ta về sự hiểu lầm năm đó. Ta không ép Liễu Yên Yên lấy mình, cũng không muốn ép lão ta nhảy xuống vực."
Lục Chí Viễn nói với Lâm Phong lý do tại sao bản thân lại gánh chịu sự hiểu lầm của mọi người về quá khứ trước đây và lý do vì sao không đề cập đến sự thật. Tất cả đều là vì tôn trọng hai người đã khuất, và vì họ là đồng môn nên ông ta làm vậy vì để họ không bị chỉ trích sau khi chết. Nhưng bây giờ nghe tin Dương Phổ vẫn còn sống, ông ta buộc phải nói rõ ràng.
"Khi ta kết hôn năm đó, ông ta đột nhiên chạy ra ngoài làm loạn, khóc lóc tru tréo, vung kiếm loạn xạ, ta và các trưởng lão có thể làm gì cơ chứ? Ta chỉ muốn đuổi người đi, không ngờ ông ta lại đến Tru Quỷ Nhai và tự tử. Rõ ràng là chuyện tốt ngày vui hỉ sự lại bị náo loạn tới mức không ra gì khiến chúng ta mất mặt trước mọi người và bị cả thiên hạ chế giễu. Liễu Yên Yên cũng vì điều này mà treo cổ tự tử. Nàng ta cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với ta. Cũng là lỗi của ta khi chỉ quan tâm đến sự tức giận, buồn bã của bản thân mình lúc đó mà không thể chăm sóc nàng ta tốt hơn."
Thấy Lục Chí Viễn giải thích một cách kích động như vậy, Lâm Phong cũng không tiện hỏi thêm lời nào để tránh khiến đối phương bị chọc tức. Vì vậy ông ấy chỉ gật đầu và thở dài.
"Ta biết có tin đồn rằng ta đã lợi dụng bản thân là con trai của trưởng môn để ép buộc và dụ dỗ Liễu Yên Yên theo mình. Nhưng khi ta nói với nàng ta những gì mình muốn, ta không biết rằng nàng ta đã có quan hệ với Dương Phổ. Hơn nữa nàng ta cũng vậy, không cự tuyệt ta. Lúc đó cha ta sức khỏe không tốt, ta muốn cha nhìn thấy chúng ta kết hôn càng sớm càng tốt cho nên mới vội vàng."
Lục Chí Viễn hỏi ngược lại Lâm Phong, có phải ông ta đã phạm sai lầm gì đó rất lớn khi làm điều này, khiến cho bản thân vẫn còn mang tiếng xấu cho đến tận ngày nay.
Sau khi nghe Lục Chí Viễn giải thích, Lâm Phong cảm thấy rất đồng cảm với ông ta. Nếu sự việc xảy ra đúng như lời Lục Chí Viễn nói, thì chuyện xảy ra năm đó đối với người này là quá bất công.
"Bây giờ có tin đồn rằng Dương Phổ là lão bảo chủ của Lăng Vân Bảo…" Lâm Phong chỉ nói nửa lời, và nhìn Lục Chí Viễn một cách lo lắng.
Lục Chí Viễn hiểu ý của Lâm Phong. Nếu Dương Phổ thực sự còn sống và trở thành lão bảo chủ của Lăng Vân Bảo, thì mong muốn lớn nhất của ông ta chính là báo thù sau bao năm gây dựng Lăng Vân Bảo cho đến ngày hôm nay, đây cũng là điều ông ta lo lắng nhất.