Mọi người bắt đầu thảo luận xem nên làm gì tiếp theo, có nên quay lại Vạn Hoa sơn trang hay không.
"Vì người của Lăng Vân Bảo đã buộc chúng ta phải đi nên họ chắc chắn đã giở trò ở đâu đó. Chúng ta có thể bị tổn thất nếu quay lại." Lý Lập Minh nói.
Sau khi tìm kiếm xung quanh, Lâm Phong không thể tìm thấy gì đó, ông ấy chạy như điên đến chỗ Diệp Xu và Lục Chí Viễn và nói: "Nhược Lan, Nhược Lan không có ở đây!"
"Ta sẽ thử tìm nàng."
Trang Phi đang định đi về phía đông, chợt thấy từ trong đó có một bóng người đi ra, liền kinh hãi dừng lại. Sau đó, nàng ấy đã nhận ra đó là ai, ngay lập tức trốn sau lưng Diệp Xu.
Mọi người đều nhìn người đến, mặc áo bào đen, dáng người cao thẳng, đeo mặt nạ vàng. Đằng sau người này chỉ có một người là Thí Ảnh.
"Con gái ngoan, đã lâu không gặp." Diệp Hổ giễu cợt liếc mắt nhìn Diệp Xu, sau đó quay đầu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lục Chí Viễn. Ánh mắt này tràn ngập hận ý, ông ta yên lặng nhìn bộ dáng hiện tại của Lục Chí Viễn một hồi, mới chậm rãi nói: "Đã lâu không gặp, Lục sư huynh."
----------
Một tiếng “Lục sư huynh” khiến cả người Lục Chí Viễn lập tức cứng đờ.
Cách đây hai mươi năm, ông ta không thể nhớ rõ giọng nói của Dương Phổ, nhưng tiếng gọi này lập tức gợi lên cảm giác quen thuộc của ông ta, không chỉ là âm thanh, hình môi và đôi mắt của người này, mà còn là bóng dáng của ông ta...
Lúc này, Diệp Hổ tháo mặt nạ trên mặt lão ta ra, đáp đất ngay chính diện với Lục Chí Viễn, để Lục Chí Viễn có thể hoàn toàn nhìn rõ mặt lão ta.
Lục Chí Viễn khiếp sợ nhìn Dương Phổ, giống như nhìn thấy một con quỷ đột nhiên giáng xuống trước mắt ông ta. Ông ta cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng cơ thể lại không khống chế được khẽ run lên, khiến ông ta lui về phía sau một bước.
Hai mươi năm, người nam nhân này dường như không bao giờ thay đổi, vẫn là dáng người và dung nhan anh tuấn như trước kia. Mà ông ta lại mập lên rất nhiều, mặt cũng già đi.
Lục Chí Viễn nghĩ đến đây, ông ta nghĩ đến lời Liễu Yên Yên liều mạng khóc lóc nói với mình: “Ngươi không thể so sánh với hắn, không bao giờ có thể so sánh với hắn”.
Lục Chí Viễn ngoan độc nghiến răng hàm, nắm chặt kiếm trong tay. Hai mươi năm trôi qua, bây giờ ông ta đã trở thành minh chủ võ lâm, làm sao có thể thua trận trước mặt lão ta! Hai mươi năm trước, ông ta có thể đánh bại lão ta, đẩy lão ta vào đường cùng, nhảy xuống vách đá tự sát, hai mươi năm sau ông ta vẫn có thể làm như vậy!
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Diệp Hổ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Chí Viễn. Lão ta chú ý tới Lục Chí Viễn có ý phản kháng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nụ cười này dưới ánh mắt của lão ta có vẻ rất dữ tợn đáng sợ, giống như Diêm Vương đi ra từ địa ngục muốn đòi mạng người.
“Thật sự là ngươi! Ngươi vẫn còn sống!” Lý Lập Minh vung kiếm trong tay lên, tiến lên nhắm ngay Diệp Hổ: “Ngươi còn có mặt mũi mà xuất hiện.”
“Lý sư đệ thật vô tình, không hoan nghênh ta một chút nào hết.” Diệp Hổ nhíu mày, ý cười trong mắt càng sâu. Lão ta giơ tay lên, hoạt động cổ tay một chút, chiếc nhẫn đá quý bạc trên ngón trỏ rất chói mắt.
“Năm đó nhảy xuống từ Tru Quỷ Nhai cũng không ngã chết được ngươi, quả nhiên là tai họa ngàn năm.” Lý Lập Minh quát ra lệnh Diệp Hổ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, như vậy mọi người còn có thể giữ cho lão ta toàn thây.
Diệp Hổ hơi sửng sốt, sau đó ngửa đầu ha ha cười rộ lên. “Hai mươi năm rồi, ngươi cũng đã già thành như vậy, nhưng tại sao đầu óc không tiến bộ chút nào, vẫn ngu xuẩn như năm đó. Ngươi thực sự cho rằng ta ở đây để chào hỏi mọi người?”
Lý Lập Minh cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện có người nào xuất hiện. Cho dù có, thì cũng không quá đáng sợ.