Đương nhiên là không rồi, tất nhiên hắn sẽ chia cho nàng một chén cháo để ăn rồi.
Đúng như cái gọi là “người chết vì tiền, chim chết vì ăn”, Diệp Xu chính là loại chim này. Vì đồ ăn ngon thì nàng có thể to gan lớn mật, ngay cả đồ ăn của đại ma đầu cũng dám mưu tính.
“Cũng được, làm phiền Diệp cô nương rồi.” Sau khi Tống Thanh Từ suy nghĩ một lúc thì lập tức đồng ý, lễ phép nói lời cảm tạ với Diệp Xu.
“Công tử khách sáo quá rồi.”
Gian kế thực hiện được rồi! Nghĩ đến lát nữa bản thân sẽ có cháo bao tử heo để ăn, Diệp Xu không nhịn được mà cười đến cực kỳ vui vẻ vừa ngọt ngào. Nụ cười này vô cùng có sức cuốn hút, thế cho nên lúc Tống Thanh Từ đang nhìn nàng cũng khẽ cong khóe miệng theo.
Đợi đến lúc cháo được hầm đến thơm mềm sền sệt, mùi thơm đậm đà, Diệp Xu rắc thêm chút muối để nêm gia vị, rồi lập tức bưng nồi đất xuống, dọn thêm một đĩa rau rừng trộn lạnh, bảo Trang Phi mau chóng đưa qua Thạch Thiên Cơ.
Diệp Xu thúc giục nàng ấy: “Nhanh lên.”
Nhân lúc còn nóng bưng qua, rồi nhân lúc còn nóng bưng về, mới không để lỡ hương vị món ăn lát nữa của bọn họ.
Sau khi Trang Phi rời đi, Diệp Xu bỏ một nắm hoa tiêu vào ngâm trong nước, đun nóng dầu trong nồi, rồi nàng cho hành, gừng, tỏi vào, phi thơm với lửa nhỏ cho đến khi ngoài mặt hơi vàng. Sau khi để hương thơm hoàn toàn ngấm vào dầu, nàng lại bỏ hoa tiêu đã để ráo nước vào, rồi dập lửa bếp lò đi, chỉ dùng than lửa đỏ hồng còn thừa trong bếp lò, từ từ nấu ra vị tê. Dầu mè làm kiểu này thì hoa tiêu sẽ không bị cháy, mà còn cực kỳ tê.
Sau khi nàng rót dầu mè ra hết, lại lần nữa nhóm lửa bếp lò, đun dầu để om măng, lúc bắc nồi lên thì nhất định phải rưới dầu mè vừa rồi mới làm xong vào nồi, nếu không món măng om dầu này sẽ mất đi linh hồn.
Măng giòn, dầu thơm, vị tê mà không cay, ăn với cơm sẽ bớt ngấy.
Nàng cho nước tương, muối, đường và dầu mè vào mầm rau dền được rửa qua hai chậu nước rồi trộn đều. Chập tối tháng sáu cũng cần phải có một đĩa rau trộn nhỏ đơn giản ngon miệng như vậy, mới giải tỏa hết cảm giác khô nóng do ăn đồ nóng.
Diệp Xu luôn thành thạo chuyện nấu ăn, hơn nữa, tố chất thân thể của nguyên chủ cũng rất tốt, nên đã nhanh còn nhanh hơn, chỉ trong mấy chớp mắt, nàng đã chuẩn bị xong đồ ăn cho mọi người. Đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì món ăn tương đối đơn giản, cho nên nàng mới nấu xong nhanh như vậy. Điều kiện trong tự có hạn, chỉ có mấy món ăn chay và mấy thứ gia vị như vậy, cho dù nàng muốn nấu mấy món đồ ăn cầu kỳ phức tạp cũng chẳng có cơ hội.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào váy lụa màu xanh nhạt trên người nữ hài, cả người như thể được mạ một tầng ánh sáng vàng nhẹ nhàng. Nàng bận rộn lúc trái lúc phải ở bên cạnh bếp lò, dáng người uyển chuyển, chẳng khác nào một con hồ điệp đang bay múa. Diệp Xu vung vẩy chiếc muôi dài trong tay tùy ý đảo một chút trong nồi, giống hệt như ảo thuật, khiến cả viện đều trở nên tràn ngập mùi thơm mê người của đồ ăn.
Cho dù là thỉnh thoảng có chút mùi dầu khói khiến người ta sặc sụa thổi qua, cũng không khỏi khiến người khác muốn lưu luyến vẻ tốt đẹp của khói lửa trần gian, đồng thời cũng cảm thấy——
Đói bụng.
Lúc này, một chiếc lá vàng một nửa rụng xuống từ trên cây.
Tống Thanh Từ tùy ý nâng tay lên, đón lấy chiếc lá rụng trong lòng bàn tay một cách chính xác. Hắn rời ánh mắt chăm chú đi, nhìn lá rụng trong lòng bàn tay với đôi mắt bình tĩnh, tựa như đang ngẩn người vừa giống như đang suy nghĩ, tóm lại nhìn hồi lâu cũng không nhàm chán.
Diệp Xu dùng khăn lau tay, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, nàng vui mừng ngẩng đầu nhìn người đến ở ngoài cửa.