Lâm Phong lập tức đi cầu xin Diệp Xu nhất định phải cứu nữ nhi của ông ấy.
“Ta đã giúp ngươi cứu đệ đệ của ngươi, vậy ngươi phải giúp ta cứu Nhược Lan trở về.”
Diệp Xu cũng không biết nên làm gì cho phải khi Lâm Phong cầu xin như vậy. Thuốc giải Hồng Tuyến Khiên chỉ có người pha mới biết, người khác không biết trình tự, cho dù là thần y cũng vô dụng, nếu như phạm sai lầm thì sẽ chết người ngay lập tức.
Đề này rất khó giải.
“À, ta quên nói, nhân mã chủ lực của phái Hoa Sơn đều đã bị đưa ra ngoài, phòng thủ của sào huyệt cũng trở nên yếu đi.”
“Ý của ngươi là gì?” Lục Chí Viễn hỏi.
“Mối hận đoạt thê.” Diệp Hổ từ từ nói với Lục Chí Viễn.
Lục Chí Viễn nghĩ đến thê tử hiện tại của mình. Lục Mặc vốn đang nhắm mắt thiền định nghe như vậy, thì lại phun ra máu tươi, sau đó toàn thân lập tức bắt đầu trở nên đau nhức, ngã xuống mặt đất.
“Ngươi không thể làm tổn thương nương ta!” Lục Sơ Linh hét lên, cũng nôn ra máu theo.
Lục Chí Viễn nhìn thấy hai hài tử này, lại phóng mắt nhìn đám đệ tử phái Hoa Sơn đang ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, ông ta quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phong đang lo lắng muốn cứu nữ nhi của ông ấy...
Lỗ tai Lục Chí Viễn đột nhiên không nghe được âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, khiển trách, oán giận, không cam lòng, phẫn nộ...
“Là ta liên lụy đến mọi người.”
Lục Chí Viễn đột nhiên lấy con dao găm bên hông ra lưu loát cắm vào ngực mình.
Ông ta không có lựa chọn nào khác, mặc dù có thể sống sót trở ra, thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào mà đối mặt với thế giới nữa. Sự kiêu ngạo của ông ta khiến ông ta không cách nào gánh chịu những hậu quả này, chi bằng hiện tại lựa chọn đi chết, có lẽ còn có thể cứu sống hai hài tử của ông ta.
Tất cả mọi người đều không ngờ Lục Chí Viễn lại đột nhiên tự sát, mọi người trở nên rối loạn. Lục Mặc và Lục Sơ Linh đang bị độc phát tác tra tấn rất đau khổ, hai người bọn họ khó khăn di chuyển cơ thể, gian nan bò đến bên cạnh Lục Chí Viễn, khóc gọi ông ta.
Lục Chí Viễn giật khóe miệng, môi run rẩy dùng hơi thở cuối cùng gian nan nói với bọn họ: “Được rồi... được rồi...”
Diệp Hổ thấy Lục Chí Viễn vậy mà lại tự sát thì tức giận tiến lên đá ông ta . Lục Mặc và Lục Sơ Linh đều khóc đến khàn giọng, đưa tay ngăn cản, thế nhưng bọn họ không có sức chống cự, lại bị Diệp Hổ cho rằng bọn họ đang ngáng đường nên đá hai ngươi bọn họ sang một bên.
Diệp Hổ tiếp tục đá thi thể Lục Chí Viễn, thậm chí còn muốn rút kiếm ra bổ sung thêm mấy kiếm.
“Dừng tay lại.” Lần này là giọng nam, nhàn nhạt, dịu dàng mà vô tình.
Động tác trên tay Diệp Hổ dừng lại khi nghe Tống Thanh Từ nói, lão ta khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Thù đã báo, nên dừng tay lại.” Tống Thanh Từ khuyên nhủ, giọng vẫn bình thản ôn hòa như trước.
“Đây mà tính là báo thù? Ta muốn toàn bộ phái Hoa Sơn của ông ta phải chết sạch, chôn cùng Yên Yên!” Diệp Hổ rít gào hô to, lập tức gọi tất cả nhân mã của Lăng Vân bảo lên, lệnh cho bọn họ giết chết những đệ tử trúng độc của phái Hoa Sơn.
“Hai mươi năm đã trôi qua, Lục Chí Viễn vẫn xấu xí như trước, mà ngươi vốn xinh đẹp lại trở nên xấu xí hơn cả Lục Chí Viễn. Ngươi sống thành dáng vẻ mà Liễu Yên Yên không thích nhất. Ngươi đã hỏi nàng chưa, hỏi xem nàng có thích ngươi chôn những người này cùng nàng không? Nàng nếu là một nữ tử tốt đẹp, thì nhất định sẽ không thích những thứ này.
Nói trắng ra, ngươi và Lục Chí Viễn không có gì khác biệt,cả hai đều rất ích kỷ, cả hai đều áp đặt mọi chuyện lên người Liễu Yên Yên chỉ vì lấp đầy dục vọng trong lòng mình. Nàng phải xui xẻo như thế nào mới gặp được hai nam nhân heo chó không bằng các người.” Diệp Xu mắng.
“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó!”