Diệp Hổ lại phớt lờ câu hỏi nhàm chán của Sở Nguyệt, chỉ hỏi tân giáo chủ của nàng ta là ai.
Theo như lão ta biết, kể từ khi Vu Hồng Liên chết, Lâm Nhược Lan không chịu kế thừa vị trí giáo chủ, cho nên vị trí giáo chủ của Hồng Liên giáo vẫn còn trống, tạm thời coi Sở Nguyệt là giáo chủ, nhưng tân giáo chủ xuất hiện khi nào mà ngay cả Bách Hiểu Đường cũng không nhận được tin tức.
“Giáo chủ! Có người tò mò ngươi là ai nên ta gọi ngươi, ngươi ra đi!” Sở Nguyệt hô to vào đầu rừng.
Tất cả mọi người đều tò mò vị tân giáo chủ của Hồng Liên giáo là người như thế nào. Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, ánh mắt tập trung về hướng Sở Nguyệt gọi.
Gió mát trong rừng thôi, một lúc lâu sau chỉ thấy cành lá khẽ động, lá cỏ đung đưa trái phải, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng ai cả. Đang lúc mọi người cho rằng Sở Nguyệt đang lừa bọn họ thì phía sau truyền đến một tiếng ho khan của nam nhân.
“À, cái kia, ta đang ở đây!” Mộ Dung Dật xấu hổ giơ tay ở phía sau mọi người, Phong Lễ Hòa thì đứng ở bên cạnh hắn ta.
Sở Nguyệt kiễng chân nhìn thoáng qua, cười ha ha: “Thật ngại quá, ta quên mất ngươi theo bên kia tới. Để ta giới thiệu cho mọi người, vị này chính là giáo chủ Hồng Liên giáo của chúng ta, Mộ Dung Hồng Liên!”
Một đám đệ tử phái Hoa Sơn: “...”
Là Mộ Dung Dật, Mộ Dung Dật vừa bị trục xuất khỏi sư môn cách đây không lâu.
Hồng Liên giáo vẫn luôn có một quy ước, giáo chủ đều sẽ đổi tên thành “Hồng Liên”, ngụ ý là người địa vị cao quý nhất trong Hồng Liên giáo.
Điều này quá đột ngột và không thể tưởng tượng được! Tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Dật.
Hắn ta đã trở thành giáo chủ Hồng Liên giáo rồi sao?
Hắn ta quả nhiên là người trong tà phái.
Nhưng tại sao hắn ta lại đến cứu bọn họ?
Rất nhiều chuyện không rõ ràng, nhưng lúc này người có thể xuất hiện cứu bọn họ chính là ân nhân, bọn họ vô cùng cảm kích. Tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều cầu xin Mộ Dung Dật, nể tình đồng môn trước kia nhất định phải cứu bọn họ một mạng.
Lục Sơ Linh vốn đã rất xúc động trước sự ra đi đột ngột của cha mình, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Dật lại càng khiếp sợ hơn, nàng ta nhận ra Mộ Dung Dật dẫn người đến cứu bọn họ, thì nàng ta nhất thời bật khóc.
Mộ Dung Dật vội vàng đi tới bên cạnh Lục Sơ Linh, đưa khăn tay cho nàng ta. Hắn ta nhìn thi thể của Lục Chí Viễn trên mặt đất, thì khó chịu xin lỗi Lục Sơ Linh: “Xin lỗi, ta đến trễ.”
Lục Sơ Linh nhào vào trong lòng Mộ Dung Dật khóc càng dữ dội hơn.
Bây giờ trong lòng Diệp Hổ đã biết được đại khái mọi chuyện. Trước đó đã có tin tức nội bộ, nghe nói Mộ Dung Dật vì luyện Bách Chuyển Thiên Hồi Chưởng mà bị trục xuất khỏi phái Hoa Sơn. Đó là chiêu thức bí mật đầu tiên của giáo chủ Hồng Liên giáo, đã bị thất truyền từ lâu, người học thành công sẽ có tư cách làm giáo chủ Hồng Liên giáo. Không ngờ tiểu tử chịu đủ oan khuất, bị phái Hoa Sơn đuổi ra khỏi môn phái, nhưng hiện giờ vẫn sẵn lòng trở về, tự cam chịu hạ thấp mình đi giúp phái Hoa Sơn.
Diệp Hổ châm chọc Mộ Dung Dật là một tên ngu xuẩn, sau đó lập tức vẫy tay ra hiệu cho mọi người lên.
Hai bên bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Đinh đinh đang đang, khắp nơi đều là âm thanh đao kiếm va chạm.
Phong Lễ Hòa, Mộ Dung Dật và Lục Mặc cùng nhau đối phó với Diệp Hổ, Sở Nguyệt thì đối phó với Thí Ảnh, Lục Sơ Linh đánh với Bạch Tú Tú.
Võ công của Đường Vũ không tốt, nàng ta thấy hai bên đánh đến kịch liệt, dường như trong chốc lát khó phân thắng bại, nàng ta không muốn bị đao kiếm đánh đến, cho nên muốn nhân cơ hội chạy trốn. Công Tôn Chỉ và Lâm Phong lập tức túm lấy nàng ta, hỏi nàng ta công thức giải dược của Hàm Tiếu Cửu Tuyền không.
Đường Vũ ngậm miệng, kiên quyết không nói.