Vỏ sủi cảo khi còn nóng sẽ mềm và săn chắc hơn khi làm bằng nước lạnh. Vỏ sủi cảo hấp ra mỏng có thể thấy nhân, nước dùng đậm đặc và sệt, ăn vào tươi ngon thơm ngát, không hề ngấy một chút nào.
Tống Thanh Từ thấy sủi cảo hấp được bưng tới, thì trong mắt tràn đầy sự ôn nhu. Hắn đau lòng Diệp Xu chạy một ngày còn phải vì hắn mà xuống bếp nấu ăn, hắn bảo nàng lần sau không cần như thế.
Diệp Xu đột nhiên cố ý khom người với Tống Thanh Từ, hành lễ nha hoàn: “Đây là bổn phân của nô tỳ, công tử không cần khách sáo.”
Tống Thanh Từ cười, phối hợp nói: “Nha hoàn ngươi rất giỏi hầu hạ người khác, ta sẽ đề bạt ngươi làm người thông phòng, ngươi thấy sao?”
“Ta thà làm thê của người nghèo cũng không muốn làm thiếp của người giàu. Công tử, nô tỳ có người theo đuổi rồi, cho nên ta không muốn làm.” Diệp Xu lắc đầu “cương quyết” từ chối.
“Mơ đẹp đấy, chỉ cần khế ước bán thân của ngươi còn ở chỗ phu nhân, thì người sẽ làm nô lệ của ta đến hết đời. Ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm thế đó, không được phép lựa chọn.” Tống Thanh Từ bảo Diệp Xu đút sủi cảo cho hắn ăn .
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ có khẩu vị, thì lập tức vui vẻ đưa sủi cảo đến bên miệng Tống Thanh Từ đút cho hắn.
Tống Thanh Từ cúi đầu cắn sủi cảo, hơi sửng sốt sau đó ăn nửa còn lại đều vào miệng.
Rất nhanh, Diệp Xu đã đút xong mười hai cái sủi cảo trong đĩa, nàng không nghĩ tới Tống Thanh Từ lại ăn hết. Nàng vội vàng hỏi hắn có muốn ăn thêm nữa không, trong nhà bếp vẫn còn, có thể làm thêm.
Tống Thanh Từ lắc đầu tỏ vẻ đủ rồi, hắn đột nhiên kéo Diệp Xu vào lòng, ôm lấy nàng không buông tay.
Ảnh vệ lúc này lặng lẽ đi vào, quỳ trên mặt đất, có việc muốn hồi bẩm.
Diệp Xu gấp đến độ muốn đứng dậy tách khỏi người Tống Thanh Từ, nhưng lại bị Tống Thanh Từ đè lại. Diệp Xu đành phải thẹn thùng tiếp tục gục đầu lên vai Tống Thanh Từ, may mà nàng đưa lưng về phía ảnh vệ, không nhìn thấy mặt, nếu không thật sự rất xấu hổ.
“Trong khách điếm có nhân mã của Lăng Vân Bảo, thiên tự đệ nhất hiệu canh giữ nghiêm mật, thuộc hạ khó có thể tìm hiểu khách trong phòng là ai.”
Diệp Xu không nghe thấy Tống Thanh Từ hé răng, sau đó lại lập tức nghe được tiếng ảnh vệ rời đi.
Tống Thanh Từ vuốt ve gáy Diệp Xu, tham lam ngửi cổ và vai nàng, không hề có ý buông Diệp Xu ra.
“Ngửi mùi hương trên người Xu Nhi luôn làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.”
“Trên người ta có thể có mùi gì, xiêm y cũng chưa từng bị hun. Mùi vị trên người chàng mới dễ ngửi, hương mai thoang thoảng, ngửi còn có chút mát mẻ.” Diệp Xu cười hì hì nói: “Mỗi lần ta đều ngửi không đủ.”
“Vậy sao còn phải vội vàng chạy ra khỏi lòng ta?”
“Vậy ta cũng không thể ở trong lòng chàng được, ngửi không đủ cũng phải khắc chế, người ta là một nữ hài tử rụt rè.” Diệp Xu không biết xấu hổ khoe khoang.
Tống Thanh Từ buông tay ra, để Diệp Xu đi ra từ trong lòng hắn.
Diệp Xu lập tức ngửi ngửi tay áo của mình, không ngửi được mùi thơm dễ chịu nào, toàn ngửi được mùi thức ăn, chắc chắn là lúc nấu ăn ở phòng bếp dính vào, đây là điều khó có thể tránh khỏi.
“Chàng lừa ta, rõ ràng toàn thân ta đầy mùi khói dầu.”
“Xu Nhi rất thơm, thơm đến mức làm cho người ta nhịn không được luôn muốn ăn nàng. Nếu nàng không tin, vậy thì ta có thể chứng minh.” Tống Thanh Từ dứt lời, tay đã đặt lên vào vạt áo của Diệp Xu.
Diệp Xu liếc mắt nhìn Tống Thanh Từ, tạm thời không có phản ứng gì.
Nói thế nào thì nàng cũng là người đã trải qua một ít kích thích, trước kia Tống Thanh Từ đã từng làm chuyện cố ý trêu chọc nàng, Diệp Xu lúc này sẽ không bị hắn dắt mũi. Nàng bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, đại ma đầu đơn giản là lại muốn hù dọa nàng, sau đó lại cười nhạo nàng nghĩ nhiều. Lần này nàng kiên quyết không mắc lừa nữa!