“Công tử đúng là không giống như những người luyện võ thô lỗ như chúng ta đây, ăn cơm nhã nhặn văn nhã, thật là đẹp mắt.” Sau khi Diệp Xu xét đoán một cách “ngây thơ”, nàng tươi cười giải thích cho Tống Thanh Từ: “Cháo này bồi bổ suy nhược, tính khỏe mạnh, có lợi cho người có thân thể gầy yếu, ta múc cho công tử một bát nữa nhé?”
Tống Thanh Từ lắc đầu từ chối, sau đó nói tạ ơn.
Thực ra, Diệp Xu biết Tống Thanh Từ chắc chắn ăn không vào, nhưng cô lúc nào cũng phải giả vờ lễ phép hỏi một câu.
“Diệp cô nương cũng biết hung thủ sát hại Giáo chủ Hồng Liên giáo là ai sao?” Tống Thanh Từ bỗng nhiên hỏi một câu, khiến Diệp Xu không kịp trở tay.
“Sao công tử đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Diệp Xu sờ sờ mũi, kịp thời lấy tay che lại biểu cảm trên mặt.
“Ta tò mò.”
“Ta cũng tò mò, nếu nhiều người bọn họ cùng nhau tra án như vậy thì hẳn là bọn họ có thể nhanh chóng tra ra được hung thủ, đến lúc đó lòng hiếu kỳ của chúng ta đều sẽ được thỏa mãn thôi.” Đại ma đầu ở trước mặt thì nàng hoàn toàn không dám trực tiếp nói dối, sợ rằng sau này sẽ bị nắm nhược điểm, cho nên Diệp Xu dùng phương thức biểu đạt khiến người ta dễ dàng lẫn lộn để trả lời.
Tống Thanh Từ cúi đầu cười mà như không cười, nhân lúc sắc trời chầm chậm tối đi mà từ biệt Diệp Xu.
Diệp Xu lặng lẽ vẫy bàn tay nhỏ, nhìn theo Tống Thanh Từ biến mất. Nàng xoay người đã lập tức trở nên hoạt bát, sai đám người Trang Phi dọn dẹp bàn ăn, bát đũa các thứ, giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi Ngũ Chỉ, cuối cùng một khi vùng lên thì có thể được thả tự do.
Sau khi Tống Thanh Từ rời khỏi chỗ ở của Diệp Xu thì đi đường vòng đến viện sau, hắn cũng đến gần tường của hậu viện mà giữ nguyên khoảng cách khoảng mười trượng, đứng ở bên con đường nhỏ quan sát từ xa.
Gương mặt của Tống Thanh Từ chẳng khác nào chạm khắc bằng băng, không có bất cứ biểu cảm nào, duy chỉ giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một chiếc lá rụng.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, sắc trời càng ngày càng tối. Lúc này, lá cây trên một gốc cây gần phía Đông nam của tường viện lắc lư vài cái một cách khác thường.
Tống Thanh Từ lập tức tung ra chiếc lá rụng trong tay, lá rụng vậy mà lại cứng rắn giống như ám khí bằng sắt, nhanh chóng đánh về phía kia.
Lá cây lại lần nữa đung đưa dữ dội, sau đó có một bàn tay rũ xuống dưới, máu nhỏ giọt xuống từ trên xuống.
Ảnh vệ Triệu Lăng nhanh chóng hiện thân, kéo thi thể trên cái cây kia xuống dưới, sau khi cẩn thận kiểm tra trên thi thể một lần, hắn ta phát hiện sau vai trái có một hình xăm hình bồ câu.
“Là người của Bách Hiểu Đường.” Bách Hiểu Đường có vô số mật thám, phụ trách thu tập tin tức của võ lâm, là phân bộ dưới trướng Lăng Vân Bảo, lẽ ra đều thuộc quyền quản lý của Bảo chủ Diệp Xu của Lăng Vân Bảo. Nhưng hôm nay, tại sao Bách Hiểu Đường lại chạy đến âm thầm theo dõi chủ nhân của chính bọn họ chứ?
Tống Thanh Từ không nói lời nào, lạnh nhạt quay người, thong thả bước rời đi.
Triệu Lăng lập tức chuyển thi thể đi, thuận tiện xử lý sạch sẽ vết máu ở hiện trường.
...
Diệp Xu chia cháo bao tử heo còn lại trong nồi đất cho đám người dưới ăn. Mặc dù không nhiều lắm nhưng bảo đảm mỗi người đều có thể nếm được hai miếng, xem như bớt đi một chút thèm ăn.
Lúc mọi người đang ăn, đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, không khỏi phát ra tiếng “ừm” từ trong cổ họng. Cuối cùng cũng được ăn mặc, thật sự rất ngon!
Bao tử heo ăn vào quả thật cũng chẳng có chút mùi vị khác thường nào.
Trang Phi thấy Diệp Xu dùng giấm trắng và bột khoai lang để xử lý bao tử heo, lúc đó nàng ấy còn hoài nghi cách xử lý này. Bây giờ ăn vào miệng rồi, cuối cùng nàng ấy mới hiểu được mỗi một bước nấu đồ ăn ngon đều liên quan đến mùi vị, bao gồm cả việc làm sạch.