Tô bà bà nghiến răng, toàn thân bà ấy bắt đầu run lên bần bật.
Diệp Xu lập tức đỡ lấy Tô bà bà sau đó lạnh lùng yêu cầu Lục Trực đi chỗ khác: “Sức khỏe của mẫu thân ta không tốt nên bị trận đấu đá ban nãy của các ngươi dọa sợ.”
“Mẫu thân?”
Lục Trực nhìn đồ mà Diệp Xu và Tô bà bà mặc trên người, một người thì mặc như một phu nhân nhà quyền quý, một người lại ăn mặc không khác gì nha hoàn. Trông hai người bọn họ không hề giống mẫu nữ nhưng nhìn cách người phụ nữ đang tựa vào người cô nương kia thì cũng biết được là bọn họ vô cùng thân thiết. Cách ăn mặc rõ ràng không giống nhau nhưng tình cảm mẹ con lại rõ ràng là vô cùng sâu nặng, điều này chỉ có thể nói lên rằng bọn họ đang cố ý giả bộ, lừa gạt người khác.
Lục Trực lại nghi ngờ liếc nhìn gương mặt của Diệp Xu thì phát hiện ánh mắt nàng đang nhìn ông ta với vẻ cảnh giác và thậm chí là chê bai nhưng khuôn mặt nàng thì lại hơi đơ, cứng. Lục Trực tiếp tục nhìn Tô bà bà cũng như mấy người khác, tình trạng của bọn họ gần như là cũng giống với Diệp Xu.
“Các ngươi đã dịch dung.”
Cơ thể của Tô bà bà càng lúc càng run rẩy. Hiện tại, nhìn biển hiện của Tô bà bà là suy đoán mới chỉ được có ba phần tin tưởng trong lòng Diệp Xu đã gần như có thể được hoàn toàn khẳng định.
“Không liên quan gì đến ông cả.” Diệp Xu muốn đuổi Lục Trực đi để ông ta không có bất cứ can hệ gì tới bọn họ.
Lúc này, Tô bà bà run rẩy vươn tay lên chỉ thẳng vào mũi của Lục Trực. Bà ấy nghiến răng, nghiến lợi, căm hận nói: “Là ngươi!”
----------
"Thưa phu nhân, tại sao bà lại không thể để người khác thấy được khuôn mặt thật của mình? Nếu chúng ta thực sự quen biết nhau thì có thể ôn lại chuyện cũ một lát."Lục Trực thăm dò nhìn Tô bà bà. Ông ta rất tò mò về khuôn mặt thật của bà ấy dưới lớp mặt nạ cải trang.
Chát! Tô bà bà bất ngờ tát Lục Trực một cái.
Không một ai ngờ được, cho dù là bản thân Lục Trực cũng vậy. Vì ông ta nhận ra vị phụ nhân này không biết võ công, mà cho dù là người có võ công cũng không ai dám ngang nhiên động thủ nên ông ta không hề đề phòng Tô bà bà. Diệp Xu cũng không ngờ là Tô bà bà sẽ đánh người ta. Bình thường Tô bà bà luôn đối xử vô cùng dịu dàng với nàng và Tô Nhược, Diệp Xu chưa từng thấy Tô bà bà oai phong như vậy bao giờ.
Thấy tình hình không ổn, Tô Nhược đến đỡ Tô bà bà và nhẹ nhàng hỏi bà ấy rằng tại sao lại đánh người lạ mà ánh mắt hắn nhìn Lục Trực cũng mang đầy vẻ hoài nghi.
Tô bà bà vội vàng lấy tay áo lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Bà ấy quay đầu nói với Tô Nhược: "Không sao. Chúng ta đi thôi."
“Thưa phu nhân, giữa đường phố, ngài ngang nhiên đánh lão Chưởng môn của chúng ta sau đó nói đi là đi vậy sao?” Cao Trác không nhịn nổi, chặn đường Tô bà bà và Tô Nhược.
Có không ít đệ tử của phái Hoa Sơn nhìn thấy cảnh này, tất cả bọn họ đều bất bình và muốn trút giận thay cho Lục Trực. Lão Chưởng môn là người có địa vị cao nhất trong lòng các đệ tử của phái Hoa Sơn. Lão Chưởng môn chính là tồn tại mà bọn họ sùng bái và kính yêu nhất. Ông ta không khác nào thần thánh của phái Hoa Sơn, là nhân vật luôn nhận được sự tôn kính của các đệ tử. Hôm nay, vị thánh trong mắt bọn họ bị một phụ nhân ngang nhiên đánh giữa đường phố như vậy quả là một sự sỉ nhục mà bọn họ không thể nào nhẫn nhịn được. Lại nói, hôm qua lão Chưởng môn vừa mới nhận được tin Chưởng môn qua đời đã vô cùng đau lòng nhưng vẫn luôn phải nhẫn nhịn, chỉ để đợi vây bắt Diệp Hổ. Hôm nay, thù còn chưa báo được mà đã bị sỉ nhục như vậy khiến tất cả đồ đệ trong phái Hoa Sơn bắt đầu nhao nhao hết lên, đòi một lời giải thích.