Có trách thì phải trách Dương Châu Tri Phủ không có tình người, vì để che giấu mà chôn cháu ngoại vẫn còn đang tuổi bế bồng của chính mình xuống cùng với sự thật, không chút tiếc nuối giết chết những người biết tất cả mọi chuyện, thậm chí toàn bộ người trong thôn cũng không buông tha. Lão ta muốn thương tổn đến gia quyến của người khác, kết quả là gia quyến đều chết trong tay của chính mình.
Diệp Xu không biết những chi tiết này được sắp xếp như thế nào nhưng dựa vào thực lực của Thăng Dương Cung thì khẳng định là có thể làm được. Hơn nữa sau khi nhóm sát thủ của Lăng Vân Bảo nhận nhiệm vụ, cũng không hỏi nguyên nhân đúng sai, chỉ lo chấp hành nhiệm vụ, thế nên chuyện này mới thành công dễ dàng.
Cuối cùng sau khi Dương Châu Tri Phủ biết được chân tướng, nhất định là sẽ sốc chết mất. Hơn nữa lão ta đã nhận được lệnh Bạch Mai, trên đó cũng không có viết ngày chết của lão ta, thần kinh căng thẳng lâm vào sợ hãi chờ đợi cái chết từng phút từng giây. Chết không sợ nhưng đáng sợ nhất chính là sự sợ hãi trước khi cái chết đến.
Ánh mắt Diệp Xu lập lòe nhìn về phía Tống Thanh Từ, ngại ở trước mặt bà Tô và Tô Nhược, biểu cảm vui vẻ phấn khích của nàng giống như không được đúng đắn lắm, là con gái thì phải giả vờ.
Ây da, ở chung với đại ma đầu quá lâu, hình như nàng đã trở nên xấu xa mất rồi. Diệp Xu phiền muộn nhíu mày, cảm khái bản thân không điều không tốt.
Triệu Lăng nghĩ rằng chuyện này đã dọa sợ Diệp Xu, sợ nàng bởi vì chuyện này mà thay đổi ấn tượng với cung chủ của nhà mình.
Triệu Lăng lập tức đếm kỹ lưỡng từng tội trạng của những người này: "Con trai Dương Châu Tri Phủ, mười lăm tuổi, đẩy nô tỳ xuống nước đuối chết chỉ để chơi đùa. Vợ của Dương Châu Tri Phủ, một thiếu nữ nông thôn vô tình đụng phải, lập tức bán nàng ta vào kỹ viện để người ta cưỡng hiếp đến chết... Trong phủ của cháu ngoại lão ta có rất nhiều chó săn giúp làm việc ác, không một ai không có tội."
"Giỏi quá, chàng giỏi quá!" Diệp Xu không kiềm chế được, lập tức làm động tác vỗ tay, vui vẻ tán thưởng Tống Thanh Từ.
Mọi người đều nhìn thấy Diệp Xu lộ ra biểu cảm sùng bái sáng rực và ngưỡng mộ đối với Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ vỗ vỗ lên khuôn mặt Diệp Xu, tuy mỉm cười nhạt nhưng ai cũng có thể nhìn ra, hắn đang bộc lộ sự cưng chiều với Diệp Xu ra bên ngoài.
Một người ưu tú có đầy triển vọng, khí chất phi phàm, một người xinh đẹp động lòng người, linh động hoạt bát. Nhìn lẫn nhau, tình cảm chân thành, tuy bây giờ hai người không ôm nhau nhưng lại chặt chẽ hơn cả việc ôm nhau, biến cái lạnh lẽo đầu mùa đông trở nên nóng bỏng như lửa cháy vào mùa hạ.
Mọi người đều ngại ngùng mà dời ánh mắt sang nơi khác, ngại ngùng nhìn nhau. Bởi vì mỗi cái nhìn, giống như là bạo kích đối với bọn họ. Trong những người ở đây, ngoài Diệp Xu và Tống Thanh Từ ra thì không có bất cứ ai có bạn đời cả. Thế nên nhìn cảnh này quá lâu, thật sự thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, chịu không nổi.
Lúc này Triệu Lăng câm nín ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, hối hận việc lo ngại lúc vừa rồi, lắm miệng.
Cuối cùng, sự ngọt ngào giữa hai người kết thúc, mọi người chuẩn bị tiến vào lãnh địa của Thăng Dương Cung.
Dựa theo quy định nhất quán của Thăng Dương Cung, người lần đầu tiến vào Thăng Dương Cung đều phải bị bịt mắt.
Theo sau là đám người Trang Phi, bà Tô, Tô Nhược, Bát Độc Quái bị bịt kín đôi mắt.
Diệp Xu nhìn bà Tô và Tô Nhược được nâng lên xe ngựa, Trang Phi và Bát Độc Quái cưỡi ngựa, ngựa được dây thừng buộc chung lại với nhau, Triệu Lăng cầm dây đi phía trước.
Diệp Xu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhắm mắt lại, chờ Tống Thanh Từ lấy miếng vải bịt mắt nàng lại.
Khi đôi mắt của con người không nhìn thấy, các giác quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén.