Thạch Thiên Cơ gật đầu, dùng cái này là tốt nhất, cả hai sẽ đỡ làm tổn thương lẫn nhau, quan trọng nhất đó là Diệp Xu sẽ không thể nào bị thương. Nếu dùng kiếm, một khi hắn ta không chú ý, cho dù chỉ cắt nhẹ qua da của nàng, nhất định là cung chủ sẽ báo thù hắn giống như bể máu.
Nhớ đến việc trước đây hắn ta xuống tay với Diệp Xu, lúc đó bản thân tùy ý ra lực độ, bây giờ đúng thật 'Sáu tháng Hà Đông, sáu tháng Hà Tây', đến lượt hắn ta gặp xui xẻo rồi.
Ngay sau đó hai người lập tức tiến lên, một tay Thạch Thiên Cơ đáp lại, một tay đặt ở sau lưng, từ lúc bắt đầu cũng không có xuất chiêu, chỉ là tiếp chiêu nhường nhịn.
Diệp Xu dùng gậy gỗ nhỏ đâm về phía điểm yếu của Thạch Thiên Cơ. Mang theo mười phần lực công kích, ép Thạch Thiên Cơ đến mức khó có thể chống đỡ nổi, đành phải xuất chiêu đáp lại. Kiếm pháp của Diệp Xu không có chút mập mờ, thái độ đối phó của Thạch Thiên Cơ cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chiêu thức giữa hai người thay đổi rất nhiều, khó có thể đoán trước được. Một người bay múa nhanh nhẹn, linh động như một con bướm, lấy mềm đối cứng; một người động tác sắc bén, mỗi một kiếm đều xuất kích nội lực mạnh mẽ. Trùng hợp là hai người đều dùng kiếm pháp Cửu Linh, chín bóng người đánh lẫn nhau, chiêu thức khác nhau, cực kỳ thú vị.
Lúc này trong rừng có không ít ảnh vệ đang âm thầm theo dõi cũng nhảy ra, đứng quan sát ở ven đường. Lục tục ngo ngoe càng có nhiều người đến xem, ngạc nhiên cảm thán công phu của hai người thật giỏi.
Chị em Tống Thanh Dung và Tống Thanh Mông chạy ra, nhìn thấy quang cảnh trong rừng, lập tức gọi người ở trong rừng: "Bà ngoại, nhanh đến xem này, muộn chút nữa là không thể thấy được nữa đâu."
"Đến đây, đến đây." Từ trong cánh rừng có một phụ nhân lớn tuổi cầm quải trượng, chân của bà ấy chạy nhanh giống như là ăn trộm đang chạy trốn vậy, đương nhiên là quải trượng trong tay không phải dùng để giúp bà đi đường.
Người được gọi là bà ngoại đi đến giữa Tống Thanh Dung và Tống Thanh Mông, đôi mắt không chớp mà nhìn hai người đang đánh nhau, đôi mắt trở nên sáng rực.
"Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Diệp cô nương đã lãnh ngộ được tinh túy của kiếm pháp Cửu Linh, ra chiêu càng ngày càng linh động hoạt bát, quả nhiên là luyện võ kỳ tài mà."
Nghe thấy ý của bà ngoại, giống như là Diệp Xu đã mạnh thêm một bậc.
"Nhưng Thạch hộ pháp trông cũng giống như là luyện võ kỳ tài mà." Tống Thanh Dung nói.
"Vậy phải xem kiếm pháp này thích hợp với người nào luyện hơn, kiếm pháp Cửu Linh mạnh ở 'Linh', dáng người nữ nhân nhỏ nhắn nhẹ nhàng uyển chuyển, có ưu thế hơn so với nữ nhân." Bà ngoại liếc mắt nhìn dáng người cao lớn của Thạch Thiên Cơ: "Nhìn dáng người to con của hắn kìa!"
Giọng nói vừa dứt không được bao lâu, một 'Bóng người' cầm gậy gỗ do Diệp Xu phân ra chọc trúng ngực Thạch Thiên Cơ, Thạch Thiên Cơ ngẩn người, cúi đầu nhìn vị trí bị chọc trúng, lúc này tám bóng người khác lần lượt đánh vào lưng, chân, cánh tay, mông,... Của Thạch Thiên Cơ. Nhân tiện cướp luôn miếng ngọc bội bên hông của hắn ta.
Nơi khác thì không nói, trọng điểm đấy chính là thế mà hắn ta lại bị người khác đánh mông. Bóng người phân thân ra tay cực kỳ nhanh, gần như ra tay cùng lúc, có thể người khác sẽ không nhìn thấy rõ nhưng bản thân mình chính là Thạch Thiên Cơ, hắn ta thật sự có thể cảm nhận được.
Thế nào cũng cảm thấy ngại!
Nhưng Thạch Thiên Cơ không dám tức giận, chỉ có thể nhẫn nhịn, sắc mặt trong sạch mà hành lễ với Diệp Xu: "Thuộc hạ xin thua."
Lúc trước khi Thạch Thiên Cơ hành lễ với Diệp Xu, tự xưng mình là 'Tiểu nhân'. Bây giờ đã kết thúc luận võ rồi, hắn ta sửa miệng lại tự xưng là 'Thuộc hạ'. Hàm ý trong lời nói không cần nói cũng có thể biết, ý là Diệp Xu đang ở cấp bậc có thể 'Ra lệnh' với chính mình.
Sau khi Diệp Xu đánh vào mông của 'Đứa trẻ to con' lúc trước bắt nạt nàng, rất vui vẻ, thấy Thạch Thiên Cơ thế mà không xù lông, còn bảo trì thái độ cung kính đối với nàng, oán giận lập tức tiêu tan.