Tống Thanh Từ nghe Diệp Xu nhắc tới An Mộc Hà, nhìn nàng một cái.
Diệp Xu cảm nhận được cái nhìn này có chút đặc biệt, nếu như là người không quan trọng, Tống Thanh Từ sẽ không có loại phản ứng này. Nàng đang định mở miệng hỏi lại, chợt nghe bên kia có tiếng người cười ha ha thúc giục hỏi khi nào thì mới mời rượu bọn họ.
Tống Thanh Từ lập tức mang Diệp Xu qua đó.
Nói chuyện với hai người chính là Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão, hai người bọn họ đã gần sáu mươi tuổi, một người có khuôn mặt dài gầy, một người có khuôn mặt tròn, khi hai người cười rộ lên khuôn mặt trở nên hiền lành, nhìn trông rất dễ ở chung.
Vương trưởng lão: "Diệp cô nương không chỉ xinh đẹp, mà còn làm đồ ăn rất ngon, lại có trình độ võ học, thực sự khó có thể gặp được."
"Nghe Thạch hộ pháp và Triệu hộ pháp nói, trong khoảng thời gian cung chủ ra ngoài, may mà có Diệp cô nương chăm sóc. Thân là trưởng lão của Thăng Dương cung, chúng ta phải cảm ơn Diệp cô nương mới đúng!" Tôn trưởng lão cũng nói theo.
Hai người đồng thời nâng chén, muốn kính rượu Diệp Xu.
Diệp Xu vội nói không dám nhận, nàng mỉm cười dịu dàng nói với hai vị trưởng lão: "Chăm sóc chàng ấy là bổn phận của ta, nào cần hai vị trưởng lão phải cảm ơn, vãn bối mới phải là người kính rượu hai vị trưởng lão mới đúng."
Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu rõ Diệp Xu cũng không phải loại người dễ đối phó. Vừa rồi bọn họ nói lời đó, mặt ngoài nghe như là một chút vấn đề cũng không có, kỳ ra là có ý coi nàng là 'Người ngoài'. Lòng dạ của nha đầu này một chút cũng không cạn, thế mà lại có thể nhạy bén nhận ra ẩn ý trong lời nói của bọn họ. Nhìn vào điểm này, ngược lại nàng và cung chủ cũng có chút tương tự.
Lúc này yến tiệc đã mang lên những món chính, cơm, bánh bao, bánh chiên cái gì cũng có nhưng có món măng chay là đặc biệt nhất. Mọi người vừa nghe đây là do tự tay Diệp Xu làm, nhao nhao muốn nếm thử, không khỏi nhắc đến cái bánh Bạch Mai Tô ngày hôm qua được ăn, quả nhiên là vừa đẹp vừa ngon.
Lớp vỏ măng tố có màu vàng nhạt, lúc dùng đũa gắp lên là có thể cảm nhận được vỏ ngoài mềm dẻo, có mùi vị thơm ngọt, nhìn là có thể biết đây khẳng định không chỉ là do một thứ bột trắng làm ra. Cắn một miếng vỏ ngoài, quả thật là thơm ngon, ngọt ngào, rất mềm dẻo, cũng biết trong này nhất định là có gạo nếp nhưng số lượng không quá nhiều, cho nên sẽ có vị mềm mại nhưng không đến mức dính răng, nhai trong miệng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bên trong ngoại trừ bột mì ra dường như còn được nhào với khoai lang nhưng hình như cũng không chỉ có khoai lang, dường như còn có mùi hạt dẻ. Tóm lại, chỉ cần một miếng vỏ bánh bao này, cũng đủ để cho người ta muốn ngừng mà không được, có thể thấy được chỗ tỉ mỉ trong đó.
Lại thưởng thức nhân bánh ở bên trong, cái này rất dễ phân biệt, bởi vì nhân bánh đều được cắt thành từng miếng nhỏ, có đậu hũ màu vàng nhạt đã chiên qua, còn có măng thái hạt lựu màu trắng nhạt cắn giòn sựt sựt. Nếu là nhân chay, đương nhiên là không có quá nhiều dầu mỡ nhưng bởi vì đậu hũ đã được chiên qua, ăn vào một chút cũng không cảm thấy nhạt nhẽo, rất thơm. Mọi người đều thích ăn đồ vừa thơm vừa giòn, bánh măng tố này trên cơ bản đều rất hợp khẩu vị của tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ một vài người có tâm lý kháng cự Diệp Xu ra, gần như là không có ai không thích ăn nó.
Bà ngoại lớn tuổi, không thể ăn nổi thịt, bánh bao măng tố rất hợp khẩu vị của bà, bà là người đầu tiên lớn tiếng khen ngợi Diệp Xu. Sau đó, yến tiệc kết thúc trong tiếng khen ngợi Diệp Xu.
Sắc mặt Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão càng ngày càng u ám.