Cái danh 'Cung chủ Thăng Dương Cung' này thật sự là quá lớn, nàng cũng không dám nói hết.
"A, thì ra là chuyện này, thì thế nào chứ, các ngươi vẫn chưa biết à? " Phong Lễ Hòa dùng giọng điệu 'Các ngươi làm ầm ĩ cái gì' để hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người lập tức trừng mắt nhìn Phong Lễ Hòa.
"Phong đại ca không chịu nói, làm sao chúng ta biết được. " Lục Mặc kháng nghị nói.
Lúc này Phong Lễ Hòa mới ý thức được giống như là mình vẫn chưa nói chuyện này, cười mỉa xoa cằm: "Loại chuyện này sao có thể nói lung tung, đây chính là bí mật của người ta, Mộ Dung Dật cũng đã sớm biết."
Vì thế anh em Lục Mặc, Lục Sơ Linh nhìn chằm chằm về phía Mộ Dung Dật, ý là chúng ta đều đối xử tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi cư nhiên lại không nói cho ta biết. Mộ Dung Dật cười khổ không ngừng, dùng ánh mắt oán giận nhìn Phong Lễ Hòa đầu sỏ gây chuyện cho hắn ta. Ngược lại Lục Mặc còn dễ nói chuyện, Lục Sơ Linh thì phiền phức rồi, hắn ta chỉ vừa có chút mập mờ với nàng ta, hôm nay lại xảy ra chuyện này, sợ là phải phí tâm tư thật lớn mới có thể dỗ được người ta.
"Chư vị cứ nói chuyện trước." Tống Thanh Từ không rảnh quan tâm bọn họ ngạc nhiên như thế nào, lễ phép nói một câu, sau đó lập tức nắm tay Diệp Xu đưa nàng kéo vào phòng tân hôn.
Mọi người lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn, thành thật trả lời lại lời Tống Thanh Từ. Cho đến khi nhìn thấy nhìn bóng dáng Tống Thanh Từ và Diệp Xu biến mất, bọn họ mới bắt đầu tính sổ, cãi nhau túi bụi.
"Nếu nói như vậy, bây giờ chúng ta ––" Sở Nguyệt bỗng nhiên kịp phản ứng lại, sau khi nàng ta cẩn thận liếc mắt nhìn Thạch Thiên Cơ, đảo mắt nhìn 'Các khách mời ' trong sân vẫn luôn rất có quy tắc mà ngồi ở bên im lặng nhìn bọn họ: " Ở trong hang hổ? Bọn, bọn họ đều là người của Thăng Dương Cung?"
Lời này vừa nói ra, đám người Lục Mặc đều không thể nói nên lời, nhận ra tình huống không được thích hợp.
Sau nửa nén nhang, vài người tụ tập lại ở góc tường hẻo lánh, bắt đầu ríu rít ầm ĩ. Phong Lễ Hòa và Mộ Dung Dật bị phê phán nhiều nhất, tất cả mọi người đều mắng hai người bọn họ quá đáng, thế mà lại không chịu tiết lộ một chút.
"Thôi bỏ đi, các ngươi cũng đừng làm khó hắn. Nếu tiết lộ ra bên ngoài thì e rằng lúc này bọn họ không phải đang đứng ở đây, mà là đang ở trong đất." Lâm Phong vuốt râu nói.
Mọi người nghe thấy lời này, lại nghĩ đến thân phận của Tống Thanh Từ, lập tức im lặng không lên tiếng.
"Thật ra là nhìn hắn trông có vẻ không giống người đáng sợ như vậy." Lục Sơ Linh nhỏ giọng thăm dò.
"Không ngờ đến việc lúc chúng ta vẫn còn sống lại có thể nhìn thấy đại ma đầu đứng đầu võ lâm, thế mà ta còn có thể trở thành bạn tốt với nương tử của hắn." Lâm Nhược Lan thổn thức không thôi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sợ hãi nói: " Vừa rồi lúc đón dâu, ta cố ý đưa ra hai vấn đề làm khó hắn, hắn sẽ không trả thù ta chứ? Ta nghe nói người của Thăng Dương Cung ghi thù rất dai."
"Cô nãi nãi à, ngươi nói chuyện có khó nghe đến thế, chẳng lẽ cái miệng này của ta còn khó nghe hơn ư? Cái miệng này tại sao lại thô tục như vậy chứ!" Sở Nguyệt tức giận đến mức tự tát mạnh vào mặt mình một cái, ngay cả mặt bị đánh đến đỏ ửng cũng không thèm để ý tới.
"Không cần lo lắng nhiều, hắn sẽ không chấp nhặt chuyện này với các ngươi." Phong Lễ Hòa an ủi xong, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình bị Tống Thanh Từ 'Tính kế': "Nhưng đúng là hắn thật sự sẽ ghi thù."
Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt vừa được an ủi xong, sau khi nghe được những lời tiếp đó của Phong Lễ Hòa, cảm xúc trong lòng lại dâng lên, oán giận trừng mắt nhìn Phong Lễ Hòa.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, chúng ta đang ở trong hang hổ đấy." Lục Sơ Linh nhỏ giọng hỏi lại.