Chúng ta cứ bỏ qua khách khứa như vậy cũng không được tốt đâu?"
"Kính rượu rồi, huống chi ta đang ở đấy, bọn họ mới cảm thấy không được tự nhiên." Tống Thanh Từ lấy tay búng lên trán Diệp Xu một cái, bảo nàng đừng suy nghĩ quá nhiều: "Chuyện quan trọng nhất đối với nàng bây giờ là quan tâm người đang ở trước mặt nàng đây này."
Mặt Diệp Xu bỗng chốc trở nên nóng bừng, cảm thấy mặt mình còn đỏ hơn cả xiêm y.
"Lúc trước bảo nàng chọn tư thế, đã nghĩ kỹ chưa, đáp án là?" Lửa trong đáy mắt của Tống Thanh Từ như muốn sắp bốc cháy.
"Là cái này."
Diệp Xu lật sách ra, chỉ cho Tống Thanh Từ xem, nàng đã rất cẩn thận nghiên cứu qua, tư thế này giúp nàng tiết kiệm rất nhiều sức lực, nàng chỉ nằm chính diện không cần nhúc nhích là được.
"Rất thông minh."
Diệp Xu nghe Tống Thanh Từ khen ngợi, cũng cảm thấy bản thân rất thông minh.
"Vậy, vậy chàng phải nhẹ một chút." Diệp Xu nhỏ giọng thương lượng.
"Ừ."
Dưới trướng Hồng Loan, có hai bóng người đang quấn quýt bên nhau…
Một canh giờ sau.
Diệp Xu cắn lỗ tai Tống Thanh Từ, đau đớn mắng hắn : "Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo!"
Bởi vì giọng nói có chút khàn khàn, khiến tiếng mắng chửi của Diệp Xu không khác mấy với tiếng chim hót, ngược lại làm cho người nghe cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, không khác nào là đang làm nũng cả.
"Không lừa nàng." Tống Thanh Từ 'Mạnh bạo' ôm chặt lấy giai nhân trong ngực, mỉm cười nhẹ nhàng dỗ nàng, cưng chiều trong đáy càng tăng thêm.
"Còn nói không lừa! Đã nói là sẽ nhẹ một chút, ta đã khóc ba lần rồi! Chàng chính là kẻ lừa đảo! Sau này ta sẽ không bao giờ nói chuyện với chàng nữa."
"Không lừa nàng, chỉ mới dùng một phần sức lực mà thôi."
Diệp Xu: "..."
"Không có ruộng bị cày hư, chỉ có trâu mệt chết." Tống Thanh Từ ung dung nói, tay lại bắt đầu không thành thật, giống như là muốn chuẩn bị làm thêm một chập nữa. Hắn còn không quên mang theo tính tượng trưng mà an ủi Diệp Xu bảo nàng đừng lo lắng, mảnh ruộng này của nàng sẽ không bị cày hư.
"Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đang nói hươu nói vượn, truyền những lời bậy bạ này! Ta không quan tâm đến người khác, dù sao thì nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nhất định sẽ hư mất!"
Diệp Xu vội vàng nói không muốn với Tống Thanh Từ, nàng chỉ là một đóa hoa mềm mại, nàng không thể chịu nổi việc bị chà đạp thêm lần nữa, nàng cần phải nghỉ ngơi.
"Cầu xin ta." Tống Thanh Từ mỉm cười nghịch ngợm nói với Diệp Xu
"Cầu xin chàng." Diệp Xu đã kiệt sức đến mức đưa ra quyết định không cần đến tự tôn, lập tức phối hợp trả lời.
"Không có thành ý."
"Van xin chàng, phu quân tốt của ta, chàng là người đẹp trai nhất có một không hai trên thiên hạ này!"
----------
Tống Thanh Từ cười khẽ không thôi, giống như là rất vừa lòng với lời khen ngợi của Diệp Xu. Sau khi hắn đắp chăn cho Diệp Xu xong, lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Xu nằm xụi trên giường khó hiểu hỏi hắn: "Chàng đi đâu vậy?"
"Xu Nhi vẫn còn muốn à?" Tống Thanh Từ đảo mắt cười hỏi.
"Đi đi đi, đi nhanh đi." Diệp Xu thò cánh tay trắng nõn từ trong chăn ra, vội vàng xua đuổi Tống Thanh Từ đi.
Tuy rằng Tống Thanh Từ làm nàng rất chậm cũng rất dịu dàng nhưng vì là lần đầu tiên, nên vẫn sẽ rất đau. Mặc dù sau đó đã ổn hơn nhưng vẫn rất là mệt, cảm giác cơ thể mình sắp không phải là của mình nữa rồi, nên bây giờ Diệp Xu không muốn giỡn với hắn chút nào. Nhắc tới chuyện này, Diệp Xu chỉ muốn hắn biến khỏi tầm mắt của nàng ngay lập tức.
Sau khi Tống Thanh Từ ăn mặc chỉnh tề, mày dài mắt to, sắc mặt bình tĩnh, vẫn là bộ dáng quân tử khiêm tốn thanh nhã thong dong, cả người lộ ra vài phần xa cách lạnh nhạt, có lẽ chỉ có Diệp Xu hiểu rõ người này nhiệt tình, bỉ ổi, cầm thú bao nhiêu.
"Đi tiễn khách." Tống Thanh Từ kề sát hôn Diệp Xu: "Lát nữa ta sẽ về, chờ ta."
Lúc này Diệp Xu mới bừng tỉnh nhớ tới tân khách bên kia cần chăm sóc.