Tống Thanh Từ đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Diệp Xu.
“Nàng đang suy nghĩ gì đó?”
“Hòa ly,” Lại buộc miệng, Diệp Xu hồi thần, nhanh chóng cứu cánh: “Ta nói là ta muốn uống nước lê ().”
Hòa ly (hèlí) đồng âm với uống (nước) lê (hēlí).
“Uống nước— lê?” Con ngươi Tống Thanh Từ sâu hơn, mắt nhìn chăm chú về phía Diệp Xu, ngữ điệu nhẹ nhàng lặp lại.
Dấu chấm câu này khiến Dung Xu hiểu được rất rõ ràng, đại ma đầu đã giải được ý nàng muốn nói rồi.
“Đúng vậy, đột nhiên muốn uống nước lê.” Dung Xu cười mỉa nói, chết ta cũng không thừa nhận sao chàng có thể chỉ trích được.
“Lúc Sở Nguyệt nghe lén, nàng đã mệt tới ngủ rồi, chưa bao lâu nàng ta đi rồi.” Tống Thanh Từ ấm áp giải thích: “Ta nghĩ đúng lúc có thể mượn chuyện này viết văn.”
Thì ra là như vậy. Xong đời, nàng lại hiểu lầm!
“Quao, nam nhân của ta thật lợi hại! Vừa anh tuấn vừa thông minh, đúng là lợi hại không gì sánh kịp!”
Diệp Xu thấy rất có lỗi, vội vàng cười ngọt ngào tâng bốc Tống Thanh Từ, hy vọng có thể bưng bít chuyện này nhanh chút.
“Còn muốn uống nước— lê không?” Tống Thanh Từ đi tới cạnh Diệp Xu, càng dựa sát hơn.
Diệp Xu tránh ra sau, dán sát tường, muốn nhét mình vào luôn trong tường: “Không, không muốn uống nữa.”
“Vậy nàng muốn uống gì?” Vẻ mặt của Tống Thanh Từ vẫn nghiêm túc như cũ, hắn hạ mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nàng, giống như là nàng trả lời sai sẽ có hình phạt vô cùng nghiêm trọng.
"Uống nước là được."
“Hửm?”
Hiển nhiên, đại ma đầu cũng không hài lòng câu trả lời này.
“Không thì cái thứ màu trắng kia nhé?”
Nói xong thì nàng đỏ mặt ngay, ánh mắt lúng túng nhìn sang nơi khác.
Rốt cuộc mặt Tống Thanh Từ không nghiêm túc được nữa, tiếng cười rất thấp, rất có từ tính.
Hắn cười đã rồi, vẫn không quên mắng Diệp Xu: “Bỉ ổi.”
Tên nam nhân này, đã được lợi rồi còn trả đũa nữa.
Diệp Xu tức tối lắm, nàng thầm nghĩ, phải nghĩ cách để đánh trả lại mới được.
Tống Thanh Từ phát hiện tuy rằng Diệp Xu đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, song tròng mắt lại đảo loạn lên, biết chắc chắn nàng đang nghĩ xấu về hắn. Hắn ôm eo Diệp Xu, ép nàng vào lòng mình rồi cười khẽ, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Thư phòng đẹp lắm.”
“Đúng vậy.” Diệp Xu nói hùa theo nhưng trong lòng vẫn đang vắt óc suy nghĩ nên đối phó Tống Thanh Từ thế nào.
Tống Thanh Từ giật đứt luôn thắt lưng của Diệp Xu.
Diệp Xu ngơ ngác nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn thắt lưng đã bị cởi ra của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Từ.
“Đêm khuya rồi.” Tống Thanh Từ cười khẽ nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu hiểu ra nhu cầu của Tống Thanh Từ. Nàng nhìn quanh thư phòng lại một lần nữa để xác nhận rằng căn phòng này thật sự không có chiếc giường nào cả.
“Vậy... chúng ta về phòng nhé?” Diệp Xu hỏi.
“Nhưng ta vẫn chưa viết xong thư.”
Diệp Xu rất hiểu chuyện nói rằng: “Vậy thì đợi chàng viết xong thư trước đã.” Vừa hay cho ta nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ lát nữa xử lý chàng thế nào!
“Xong việc rồi viết sau.” Tay Tống Thanh Từ lại bắt đầu không thành thật.
Diệp Xu: “...”
“Phòng này không có giường, không có giường ấy!”
Tống Thanh Từ nhân lúc Diệp Xu kích động đi vòng ra phía sau nàng rồi cắn nhẹ vào tai Diệp Xu.
“Vừa hay ở đây lại có bàn, chúng ta có thể thử gì đó mới mẻ.”
Cái gì mà “vừa hay” lại có bàn? Thư phòng không có bàn thì còn gọi gì là thư phòng!? Hơn nữa trên bàn...
Diệp Xu đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức. Khi sắp chạy đến gần cửa, nàng còn tưởng rằng mình chạy nhanh quá nên Tống Thanh Từ chưa kịp phản ứng lại, vậy là lần này nàng có thể trốn thoát thành công rồi. Song ngay khi tay nàng sắp chạm lên cửa thì cổ áo lại bị kéo nhẹ về phía sau. Diệp Xu mất thăng bằng ngã xuống, được Tống Thanh Từ ôm trọn vào lòng.
“Phu nhân định so tài khinh công với ta sao?” Tống Thanh Từ hôn đủ rồi mới hỏi Diệp Xu.
Diệp Xu nghẹn đỏ cả mặt, nàng thoáng thở dốc: “Không dám.”
So khinh công với đại ma đầu, đương nhiên nàng sẽ chẳng bao giờ thắng được, dù có buồn chán đến đâu nàng cũng sẽ không tìm trò kích thích như này.