Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 617 - Chương 617: Chương 617

Không xác định Chương 617: Chương 617

Điều này làm cho Lục Mặc cảm thấy khá kỳ lạ, và điều khiến hắn ta thấy lạ hơn là, khi Diệp Xu thông báo cho hắn ta về ngày và địa điểm tổ chức hôn lễ, nàng đã đặc biệt nhấn mạnh rằng chỉ có hắn ta và Lục Sơ Linh có thể biết đến chuyện này, ngoài ra không ai được phép biết hết, ngay cả ông nội của hắn ta cũng vậy.

Vốn dĩ, Diệp Xu yêu cầu giữ bí mật là chuyện rất bình thường, song Lục Mặc luôn có cảm giác mơ hồ rằng bí mật của Diệp Xu là nhằm vào ông nội của hắn ta. Chẳng qua giờ cũng chẳng có bằng chứng trực tiếp để chứng minh điều này, nên đây cũng chỉ đơn thuần là cảm giác của hắn ta, và rất có thể đây chỉ là ảo giác.

Nhưng nếu ông nội của Lục Mặc thật sự xuất hiện ở nơi này, vậy rất có thể đây sẽ không còn là ảo giác của hắn ta nữa, cho nên Lục Mặc nhất định phải tự mình đến kiểm tra chuyện này.

Lục Mặc mang theo vào tên thân tín đi thẳng đến quán trọ đầu phố, mô tả ngoại hình của Lục Trực cho chưởng quầy, hỏi xem có vị khách nào đến ở trông như vậy không.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị trong quán lập tức gật đầu. Họ nói với Lục Mặc rằng đúng là có một ông lão trông giống vậy vào thuê trọ, nhưng không biết đó có phải là người mà Lục Mặc đang tìm hay không.

Lục Mặc đi đến trước cửa phòng số ba chữ Thiên rồi gõ cửa, song gõ hồi lâu vẫn không thấy có ai trả lời. Hắn ta đẩy cửa bước vào, chỉ thấy căn phòng trống không, trên bàn đặt mấy lượng bạc vụn, chứng tỏ rằng người khách ở đây vừa mới rời đi chưa được bao lâu.

Sau khi phát hiện cháu trai đến tận quán trọ để tìm mình, Lục Trực bèn lập tức vác hành lý lên lưng rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy đến quán trọ Duyệt Lai đối diện để trọ lại. Quán trọ này cũng đối diện với Tống trạch, từ lầu hai có thể nhìn thấy được tình hình nơi Đông viện của Tống trạch. Tuy rằng không bằng được với phòng của quán trọ trước, song vẫn coi là tạm được.

Sau khi chọn được phòng, Lục Trực bèn đứng ở bên cửa sổ nhìn Tống trạch. Bỗng cánh cửa sổ quán trọ bên cạnh được mở ra. Bởi vì khung cửa sổ của quán trọ này mở hướng vào trong, nên khi người phòng bên mở cửa sổ ra thăm dò, Lục Trực chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

Diệp Hổ vừa mới thu thập thông tin từ bên ngoài về, lão ta đang định mở cửa sổ ra hóng gió, tiện thể nhìn xem tình hình bên Tống trạch một chút. Song khi mở cửa sổ ra thì cảm giác bên trái có người đang nhìn mình, lão ta quay đầu nhìn sang, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Lục Trực.

Là ông ta!

Là lão ta!

Trong lòng hai người cùng hiện lên ba chữ này, họ cùng nheo mắt lại, hung ác mà nhìn đối phương. Sau đó hai người nhanh chóng quay vào phòng, đều lấy kiếm ra rồi mở cửa, đứng ở hai đầu hành lang, chỉ kiếm vào đối phương.

“Dương Phổ, ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ư!” Lục Trực hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta cho rằng chuyện con trai con gái mình không chịu nhận thân đều do Diệp Hổ ban tặng, nên giờ chỉ muốn băm lão ta ra thành nghìn mảnh.

“Ha, ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, nữ nhi của ta sắp kết hôn, ngươi lảng vảng xung quanh đây làm gì!” Diệp Hổ cũng hận không thể giết chết Lục Trực, vừa để báo thù lại vừa có thể tránh được những phiền toái về sau.

Lục Trực vừa nghe thấy Diệp Hổ gọi Diệp Xu là nữ nhi, ông ta giận đến mức nổi cơn tam bành, lập tức đâm ra một kiếm, song lại bị Diệp Hổ chặn lại.

“Năm đó vì sao ngươi phải gạt ta, nói rằng bà ấy đã chết?” Khi đối mặt với Diệp Hổ, Lục Trực trừng mắt nhìn lão ta, ông ta muốn nhìn xem Diệp Hổ có mặt mũi mà trả lời câu hỏi này không.

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Khóe miệng Diệp Hổ nhếch lên, lão ta cười rõ là tà ác, sau đó dùng nội lực thâm hậu đẩy kiếm về phía trước, đè thẳng đến hướng cổ của Lục Trực. Lục Trực lập tức vận công, cản lại Diệp Hổ.
 


Bình Luận (0)
Comment