Ma nữ khét tiếng vang danh giang hồ, nữ nhân từng khiến nàng ta phải hận đến nghiến răng nghiến lợi ấy, vậy mà lại là cô ruột của nàng ta!
Lục Sơ Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ có mối quan hệ sâu sắc đến vậy với Diệp Xu. Tuy rằng hiện giờ mối quan hệ của nàng ta với Diệp Xu đã không còn tệ như trước, song đó cũng chỉ vì Diệp Xu từng có ơn với đại ca nàng ta nên nàng ta mới qua lại nhiều hơn thôi, cũng chẳng phải có tình nghĩa sâu sắc gì. Thế mà bây giờ, họ lại thành thân nhân có quan hệ huyết thống.
“Ta biết các con mới biết tin tức này, chắc chắn sẽ cảm thấy khiếp sợ và khó có thể chấp nhận được. Thật ra, khi ông nội biết được tin này còn ngạc nhiên hơn cả các con.”
Thoáng chốc, Lục Trực như thể đã già đi rất nhiều. Ông ta thở dài thật chậm rồi kể cho Lục Sơ Linh và Lục Mặc nghe tất cả những gì đã xảy ra năm đó.
“Trách bản thân ta không nên tham lam, nóng lòng muốn đạt được thành tựu võ học, nên mới lén tu luyện cấm thuật. Ta hận chính mình lúc ấy không có gan tự chấm dứt bản thân, lại làm tổn thương nữ nhi vô tội nhà người khác. Đáng ra lúc ấy ta nên nghĩ đến chuyện Diệp Hổ có thể sẽ lừa gạt ta. Mà cho dù bà ấy có thật sự không còn, thì sau khi khỏi bệnh, ta cũng nên đích thân đến thôn Nhất Thảng Trại Tử thắp một nén nhang, sám hối trước mộ bà ấy.”
“Ta nợ bà ấy quá nhiều, dù có lấy mạng này đền lại, ta cũng cam lòng.” Lục Trực đứng dậy, quay lưng về phía huynh muội Lục Mặc và Lục Sơ Linh. Ông ta trông về phía Tống trạch nơi xa xa, đôi mắt từ từ khép lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống dọc theo hai gò má.
“Lúc ấy hàn độc trong người ông nội phát tác, ngài còn trúng xuân dược, nên vốn không thể nào giữ được lý trí và tự chủ. Lỗi do Diệp Hổ, lão ta thân là đệ tử phái Hoa Sơn, còn là người làm bạn bên cạnh ông nội, vậy mà lại làm ra chuyện bắt cóc, hại ông nội rơi vào cảnh bất nghĩa. Sau này lão ta còn lừa ông nội, lợi dụng hai người con của ông nội, không đúng, phải gọi là cô và tiểu thúc mới đúng, để đối phó với ông nội, cha và phái Hoa Sơn. Đây là thủ đoạn độc ác nhường nào! Tất cả chúng ta đều bị lão ta tính kế! Người nên đền mạng nhất phải là Diệp Hổ mới đúng!”
Mỗi khi nghĩ đến mối thù giết cha, người Lục Mặc đều sẽ run lên vì hận, nay lại xảy ra chuyện Diệp Xu và Tô Nhược này khiến hắn ta càng thêm phẫn uất.
Hắn ta đỏ cả mắt, đôi tay siết chặt, thầm thề trong lòng rằng nhất định phải san bằng Lăng Vân Bảo để trả thù cho cha và ông nội.
“Suy cho cùng, ta vẫn là người làm tổn thương bà ấy, ta mới là người có lỗi với bà ấy.” Lục Trực lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt. Ông ta xoay người đi, rồi lại quay lại nhìn Lục Mặc và Lục Sơ Linh.
“Đại ca nói đúng, người đáng chết nhất phải là Diệp Hổ!”
Lục Sơ Linh cuối cùng cũng hiểu ra.
Đại ca nói rất đúng, kẻ đáng chết nhất, đáng nguyền rủa nhất chính là Diệp Hổ.
Nàng ta sẽ không còn tính toán đến những tổn thương mà Diệp Xu mang đến cho mình nữa. Bởi lẽ lý do mà Diệp Xu làm như vậy, chắc chắn đều do Diệp Hổ bày mưu tính kế. Nhất định tất cả mọi thứ đều là tính toán của Diệp Hổ, mục đích là để người Lục gia họ tự giết hại lẫn nhau.
So với Diệp Xu, cuộc sống của nàng ta quả thật giống như rơi vào hũ mật ong vậy, từ nhỏ đến giờ, nàng ta gần như lớn lên trong sự an nhàn sung sướng, được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy rằng cũng từng bị tổn thương, song những điều ấy đều chỉ là nhất thời, hơn nữa cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm đến nàng ta. Song Diệp Xu thì khác, nàng đã sống một cuộc sống chẳng phải của con người từ khi còn nhỏ, mới sinh ra đã bị buộc phải rời xa mẹ ruột của mình, bị Diệp Hổ nuôi dưỡng bên cạnh như một quân cờ và công cụ...