Phong Lễ Hòa thấy Lục Mặc cũng không thấy ác cảm gì với chuyện có thêm người thân, bèn “lùa lừa xuống núi”, làm dịu đi bầu không khí.
”Lùa lừa xuống núi” đại ý như kiểu cho bậc thang xuống vậy.
Những người khác cũng chúc mừng, hướng Lục Mặc và Lục Sơ Linh nghĩ chuyện này theo chiều hướng có lợi nhất, sau này “truyền thuyết võ lâm” chính kinh* sẽ là dượng của hai huynh muội họ.
*Mình không hiểu lắm ạ.
“Có bối phận này, chỉ cần xin một tiếng thôi, chẳng lẽ lại không giúp tiểu bối các huynh nhỉ.” Lâm Nhược Lan nửa đùa nửa thật bảo.
Bầu không khí dần trở nên thoải mái, mọi người đều cùng Lục Mặc đi tìm Diệp Xu để nhận thân.
Diệp Xu đã nghe nói chuyện bên ngoài từ lâu, Tống Thanh Từ không muốn tham gia, nàng cũng không nhúc nhích gì. Vốn thân phận này của nàng là thuộc về nguyên chủ, không liên quan gì đến nàng cả. Nếu Tô bà bà và Tô Nhược không muốn nhận người thân, vậy nàng cứ tiếp tục làm sủi cảo là được, mặc cho bên ngoài ầm ĩ như thế nào cũng kệ.
Sủi cảo Tam Tiên mà Diệp Xu làm có nhân rau hẹ, trứng chim và tôm nõn, nó rất vừa miệng, không chứa nhiều dầu mỡ, rất phù hợp cho bữa cơm gia đình.
Khi đã có gia đình rồi thì nên lo cho gia đình. Đôi khi hương vị bữa cơm thường ngày này mới là mỹ vị ngon nhất thế gian, tốt hơn nữa là khi có sự tham gia chế tác của người nhà, vậy nên Tô bà bà và Tô Nhược cũng vào làm cùng họ.
Tô bà bà phụ trách cán vỏ, còn Diệp Xu, Tống Thanh Từ và Tô Nhược thì phụ trách làm sủi cảo. Từ bé cơ thể của Tô Nhược đã yếu ớt, chưa từng phải làm việc nhà như thế này, vậy nên khi làm sủi cảo cũng không được thành thạo cho lắm. Đại ma đầu cũng chưa từng làm, song hắn thông minh, Diệp Xu chỉ làm mẫu có một lần là hắn đã biết làm, đã thế sủi cảo mà hắn gói đều có nếp uốn rất đều, trông cực kỳ đẹp.
Trang Phi đang bận đun nước trong phòng bếp, chỉ chờ sủi cảo gói xong là sẽ bỏ vào nồi ngay.
Khi đám người Lục Mặc và Lục Sơ Linh đến đây, cảnh tượng mà hai huynh muội họ nhìn thấy chính là cảnh gia đình đang hòa thuận, vui vẻ làm sủi cảo. Điều đó khiến họ sửng sốt hồi lâu, những lý do thoái thác vốn được chuẩn bị ấy, giờ cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Phong Lễ Hòa thấy món ăn mà Diệp Xu đang làm thì vui sướng lắm, hắn ta lập tức lại gần xem, cũng muốn làm thử mấy cái.
“Nhiều người ăn như vậy, chắc chắn mọi người cùng nhau gói thì mới nhanh được.” Lâm Nhược Lan và hai cha con Lâm Phong cũng thêm vào góp vui.
“Vậy ta với Sở Nguyệt đi hỗ trợ việc đun nước.” Tay Mộ Dung Dật và Sở Nguyệt đều đang quấn băng gạc không tiện nghịch mì, bèn cùng đến phòng bếp giúp Trang Phi.
Lục Mặc và Lục Sơ Linh liếc nhau, im lặng đi rửa tay rồi cũng cùng mọi người học làm sủi cảo.
“Cho vỏ bánh vào lòng bàn tay trước, sau đó cho nhân vào, lần đầu tiên đừng cho quá nhiều...” Sau khi giải thích các bước làm sủi cảo, Diệp Xu lại lần lượt hướng dẫn từng người một, đến khi ổn rồi nàng mới gật đầu cho họ làm tiếp, quen tay mới hay việc.
Khi sủi cảo gói được khá nhiều rồi, Tô bà bà bèn dẫn Tô Nhược đi múc dưa muối. Đám người Phong Lễ Hòa và Lâm Nhược Lan lập tức tìm cớ, kéo nhau nhận việc bê sủi cảo vào bếp, cố ý bỏ lại huynh muội Lục Mặc, Lục Sơ Linh.
Sau khi dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, Lục Mặc và Lục Sơ Linh cùng hành lễ với Diệp Xu và Tống Thanh Từ: “Gặp qua cô, dượng.”
Diệp Xu nói: “Các ngươi đứng dậy trước đã.”
Với Diệp Xu, việc làm khó Lục Mặc và Lục Sơ Linh chẳng có gì tốt cả, ân oán của thế hệ trước không liên quan đến họ. Tuy rằng Tống Thanh Từ đã phái người điều tra những lời trước đó của Lục Trực không có câu nào là lời nói dối, song điều ấy cũng chẳng thể xóa bỏ được những chuyện mà Tô bà bà đã phải chịu đựng. Bất kể tình cảnh và nguyên nhân cụ thể của lúc ấy thế nào, thì kết quả tổn thương đã tạo thành, không thể sửa chữa được nữa.