Ai bảo nàng có đôi bàn tay khéo léo đến vậy, có thể biến những thứ xấu xa thành kỳ diệu, luôn có thể biến những nguyên liệu bình thường thành những món ăn vô cùng đặc sắc.
Sau khi cho kẹo bạc hà vào miệng, đầu lưỡi có cảm giác lành lạnh, như thể có một cơn gió lạnh vừa thổi qua, ngậm một lúc thì mới có thể cảm nhận được vị ngọt. Lúc đầu ăn cũng hơi khó chịu, nhưng dần dần cũng quen, ăn xong mới thấy kẹo này thật sự có thể làm cho hơi thở thơm mát.
“Cái này hay thật! Có nhiều không, cho ta xin mấy cái nữa? Sau này khi ra ngoài ăn món gì đó nặng mùi, sau bữa sẽ không còn ngại việc nói chuyện với người khác nữa.” Phong Lễ Hòa rất lấy làm lạ.
Hắn ta vừa nói ra lời ấy, mọi người đều phụ họa theo.
Diệp Xu mỉm cười, nàng bảo Trang Phi mang tất cả số kẹo bạc hà mà mình làm ra rồi chia cho mỗi người một gói. Xét thấy có nhiều người thích kẹo này như vậy, Diệp Xu cân nhắc đến khả năng quay lại để cửa hàng bán kẹo bạc hà, nghĩ hẳn sẽ có người đến thăm.
…
Sau khi rời khỏi sảnh lớn, Lục Sơ Linh nhìn ngó xung quanh rồi chạy vào phòng bếp. Trong phòng bếp, nha hoàn đang bận thu dọn đồ đạc, thấy Lục Sơ Linh đến, nàng ta vội hỏi có chuyện gì.
Lục Sơ Linh cười với vẻ lúng túng, nàng ta đưa tay sờ bụng mình: “Lúc nãy ăn cơm ta bị đầy bụng, ăn chưa no. Không biết còn thừa cái sủi cảo nào không? Nếu còn, tỷ tỷ lấy cho ta một ít nhé?”
“Vừa hay vẫn còn một mâm, để ta lấy cho Lục cô nương.”
Lục Sơ Linh cảm ơn với đôi mắt lấp lánh. Sau khi lấy được sủi cảo, nàng ta xoay người bỏ sủi cảo vào trong rổ tre, phủ lụa trắng lên trên rồi vội vàng rời khỏi bằng cửa sau của phủ, đi thẳng đến quán trọ Duyệt Lai tìm ông nội.
Sau khi vào phòng, Lục Sơ Linh vội vàng lấy sủi cảo ra, để Lục Trực mau chóng nếm thử tay nghề của Diệp Xu.
“Trong mỗi chiếc đều có một con tôm nõn rất to, rất ngon. Cơ mà có hơi nguội, để ta bảo phòng bếp hâm nóng lên nhé?”
Vừa nghe thấy Lục Sơ Linh nói rằng sủi cảo này do Diệp Xu làm, Lục Trực đã rất kích động: “Không cần, không cần, cứ ăn như vậy là được.”
Lục Trực vội vàng cầm lấy đũa gắp một chiếc, tay cầm đũa có hơi run run, sủi cảo còn chưa kịp cho vào miệng, ông ta đã cười rộ lên, than rằng ăn rất ngon. Đến khi thật sự nếm thử sủi cảo, chóp mũi của Lục Trực bắt đầu lên men. Đúng thật là sủi cảo này đã hơi nguội rồi, song vẫn có thể thấy rằng nhân bên trong ngon đến thế nào, có thể tưởng tượng được khi còn nóng sẽ ngon miệng ra sao.
Lục Sơ Linh cũng cười. Thật ra, nàng ta biết chuyện ông nội của huynh muội họ đã khóc thầm khi quay lưng về phía họ. Trước mắt Diệp Xu chưa có ý định nhận thân, nàng ta cũng hiểu được. Nhưng chỉ sợ tin tức này sẽ mang đến sự đả kích rất lớn cho ông nội, nên Lục Sơ Linh muốn làm gì đó để an ủi ông một chút.
Sau khi ăn xong mấy chiếc sủi cảo, nụ cười trên gương mặt Lục Trực dần ngưng lại, nỗi nghẹn ngào khiến ông ta khó mà nuốt nổi. Mắt ông ta đã đỏ hoe đến khó chịu, song ngại có cháu gái ở trước mặt, Lục Trực không thể không kìm nén cảm xúc.
Thùng! Thùng! Thùng!
Bỗng có người gõ cửa, hai ông cháu đều giật mình.
Lục Sơ Linh đi mở cửa. Thấy người bên ngoài là Lục Mặc, nàng ta bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Gì mà sợ hãi vậy?” Chẳng chờ cho Lục Sơ Linh giải thích, Lục Mặc đã bước vào phòng. Thấy sủi cảo trên bàn, hắn ta hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
“Sao đại ca lại đến đây?” Lục Sơ Linh hỏi.
“Thế nào? Muội tới được, còn ta thì không được ư?” Lục Mặc hỏi lại
Lục Sơ Linh bĩu môi. Nàng cũng phần nào hiểu được lý do mà Lục Mặc đến đây, chắc chắn là để truyền đạt lại lời không nhận thân của Diệp Xu và đưa lại món đồ của ông nội cho ông. Lục Sơ Linh vẫn cảm thấy khá sợ, cha đã đi rồi, nàng ta không mong rằng ông nội cũng lại có chuyện nữa, nên nàng ta mong rằng lão nhân gia ngài sẽ không quá bị đả kích bởi chuyện này.