Nói thật, Trang Phi vẫn có chút nghi ngờ, cô nương nhà mình căn bản không thể khống chế được Tống cung chủ. Dù sao hắn cũng là cung chủ của Thăng Dương cung, không riêng gì võ công cao cường, mà cô nương nhà nàng ấy hình như vẫn không phải là đối thủ của người ta.
Nhưng vẫn nên có lòng tin đối với cô nương nhà mình, thân là tùy tùng, nàng ấy đương nhiên phải có lòng tin vững chắc đứng bên cạnh cô nương nhà mình, tin tưởng năng lực của cô nương nhà mình.
Sau khoảng một nén nhang, Tống Thanh Từ luyện võ về, vừa vào phòng thấy đã Diệp Xu vẫn đang nằm trên giường, đang muốn nói chuyện với Diệp Xu, thì hắn nghe Diệp Xu nói trước.
“Ta khát.”
Tống Thanh Từ đi đến bên cạnh bàn, rót cho Diệp Xu một chén nước đưa tới.
Trang Phi kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy rất kích thích. Nhưng chỉ dựa vào chuyện rót nước này vẫn không thể nói rõ Tống cung chủ nghe lời cô nương, rất có thể chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của trượng phu đối với thê tử.
Diệp Xu uống nước xong, lại nói với Tống Thanh Từ: “Thay quần áo.”
“Nàng muốn mặc cái gì?” Tống Thanh Từ nhẹ giọng hỏi.
“Chưa nghĩ ra.”
Tống Thanh Từ đi vào trong tủ quần áo chọn ra ba loại quần áo màu sắc khác nhau đưa tới, để Diệp Xu chọn. Diệp Xu chọn một bộ màu hồng nhạt, dù sao cũng vừa mới kết hôn, mặc chút màu sắc vui vẻ sẽ tốt hơn.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trang Phi, Tống Thanh Từ tự tay hầu hạ Diệp Xu thay quần áo, thắt dây áo cho nàng. Đương nhiên, từ góc độ của Trang Phi bên này thì không thấy bất cứ vấn đề gì, chỉ cảm thấy Tống Thanh Từ đơn thuần là hầu hạ Diệp Xu.
Mặt Diệp Xu lại càng ngày càng đỏ, bởi vì chỉ có nàng biết Tống Thanh Từ lúc mặc quần áo cho nàng, ngón tay đã “lơ đãng” chiếm bao nhiêu tiện nghi. Còn không bằng tự mình mặc quần áo! Nhưng bởi vì Trang Phi đang ở đây, lời nói hùng hồn đã nói ra, trước mắt Diệp Xu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bị nam nhân nhà mình “bắt nạt”. Tống Thanh Từ dường như cũng biết lòng nàng, cho nên tay càng thêm không kiêng nể gì.
“Có muốn chải đầu không?” Sau khi mặc xong quần áo, Tống Thanh Từ cúi đầu khẽ cười, chủ động hỏi Diệp Xu.
“Ta muốn ăn canh trứng.” Diệp Xu cũng không muốn để cho hắn chạm vào mình, tốt nhất là trực tiếp đuổi người đi nơi khác làm việc.
Tống Thanh Từ dịu dàng đồng ý: “Ta sai người đi làm cho nàng.”
“Người khác làm thì không có ý nghĩa.” Lúc Diệp Xu nói lời này ánh mắt cũng không dám nhìn xung quanh, cúi đầu nói.
Tống Thanh Từ cười: “Ta rất muốn làm cho nàng, nhưng chỉ sợ vụng về làm không tốt, không hợp khẩu vị của nàng.”
Một bát canh trứng có thể khó ăn ở đâu được.
“Không sao hết, đi làm đi.” Diệp Xu khoát tay áo, “đuổi” Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ thật sự không còn cách nào khác đanh đồng ý, sau đó rời đi.
Trang Phi thấy vậy, tròng mắt đã sớm kinh ngạc rơi xuống đất. Nàng ấy rất kiêu ngạo cho cô nương nhà mình, trộm vui vẻ chạy tới trước mặt Diệp Xu.
“Cô nương quá lợi hại, thiên hạ đệ nhất, võ lâm truyền thuyết, đại ma đầu mà ai cũng sợ mà không dám nhắc tới, vậy mà lại bị cô nương hoàn toàn khống chế!”
“Đó là đương nhiên.” Diệp Xu tiếp tục nâng cằm nhỏ của nàng lên.
Diệp Xu và Trang Phi nắm tay nhau, hai người ở trong phòng nhảy nhót, hưng phấn một lúc lâu.
“Nhưng cô nương cũng không thể quá không cho cô gia mặt mũi, dù sao hắn cũng là cung chủ Thăng Dương cung, ở bên ngoài phải có thể diện.”
“Có lý.”
Lời nói của Trang Phi quả thật nhắc nhở Diệp Xu, đại ma đầu thích ghi thù như vậy, bây giờ trong vòng nửa tháng hắn có thể nghe lời nàng, nhưng qua khoảng thời gian này, có lẽ hắn sẽ trả gấp bội tất cả nợ nần lên người nàng.
Điều này thật thảm.
Nghĩ đến đây, Diệp Xu có chút hối hận vì để Tống Thanh Từ đi làm canh trứng gà. Phòng bếp nhiều người như vậy, hắn là một cung chủ Thăng Dương cung lại chạy đi nấu cơm, nhất định sẽ khiến người khác liếc mắt và chỉ trích, sẽ làm tổn hại đến hình tượng cung chủ của hắn.