“Ta muốn đến cửa hàng tuần tra, vừa lúc chúng ta mới kết hôn, coi như du sơn ngoạn thủy thì sao?”
“Du sơn ngoạn thủy cũng được.” Tống Thanh Từ cười ghé vào bên tai Diệp Xu: “Ta có thể hầu hạ chủ nhân tắm ở bên ngoài.”
Mặt Diệp Xu lại đỏ lên, đẩy Tống Thanh Từ ra: “Chàng cút đi.”
“Nô chỉ muốn cút vào trong lòng chủ nhân, không muốn đi chỗ nào khác.” Tống Thanh Từ ôm eo Diệp Xu, hôn lên mặt nàng một cái.
“Gọi chủ nhân, mà lại làm loại chuyện này, chàng đây là kẻ dưới đang mạo phạm đấy.” Diệp Xu che mặt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Mặt chủ nhân bẩn, nô chỉ muốn giúp lau một chút thôi.”
Diệp Xu: “...”
“Miệng chủ nhân cũng bẩn.”
“A... Tống Thanh Từ, chàng khốn nạn, ta không chơi nữa!”
----------
Nửa năm trước, tri phủ Dương Châu Từ Trung và cháu ngoại cùng nhau nhận được lệnh Bạch Mai. Ba ngày sau, cháu trai của gã ta đã “vô tình” bỏ mình, Từ Trung vì vậy mà sợ hãi không thôi, gã ta luôn lo lắng mạng của mình cũng sẽ bị lấy đi, vì vậy tất cả người trong phủ đều được điều động để bảo vệ gã ta một cách nghiêm ngặt. Ai ngờ rằng, trong lúc gã ta lên miếu cầu phúc thì thê nhi của gã ta đã biến mất, thêm cả mấy chục người học giả tiếng tăm đều biến mất không thấy tăm hơi.
Nữ nhân không có thì có thể kết hôn một lần nữa, đầy tớ không còn thì có thể mua lại, nhưng nhi tử mất tích của gã ta thì không thể thay thế được. Gã ta lớn tuổi rồi, còn nhận được lệnh Bạch Mai, không chừng một ngày nào đó sẽ bị Thăng Dương Cung diệt khẩu, nếu ngay cả một một đứa con nối dõi cũng không để lại, thì gã ta làm sao có thể đối xứng với liệt tổ liệt tông.
Từ Trung vừa sợ vừa vội, gã ta giống như phát điên, mỗi ngày đều phái người đi điều tra tung tích của thê nhi, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì cả. Sau đó gã ta không còn lựa chọn nào khác đành đi cầu Lăng Vân Bảo, muốn mời Diệp Hổ của Bách Hiểu Đường ra hỗ trợ, nhưng không ngờ lại ăn quả không cho khách vào cửa.
Phủ Dương Châu lớn như vậy, chỉ còn lại một mình gã ta cô đơn ở đây, mỗi ngày đều hoảng sợ không thể sống sót, trong và ngoài còn tăng thêm ba tầng bảo vệ. Ban đêm khi gã ta ngủ, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, thì gã ta sẽ đột nhiên ngồi dậy sợ hãi như mất một nửa linh hồn.
Chỉ trong vòng nửa năm, Từ Trung dường như đã già đi mười tuổi, cả ngày đều có quầng thâm đen thui dưới mắt, bọng mắt to gần như sắp chạm đến cằm. Nhưng gã ta vẫn miễn cưỡng còn chút sức lực để làm việc, vẫn có thể ứng phó với việc mà triều đình giao cho.
Đêm trước Tết Thanh Minh, trước cửa sau phủ Dương Châu đột nhiên có thêm mấy bao tải, trong mỗi bao tải đều căng phồng, được niêm phong và dùng vải trắng buộc lại.
Gã sai vặt dậy sớm mở cửa, nhìn thấy bao tải này thì hoảng sợ, nhìn quanh cửa không thấy một bóng người nên đã tháo một bao tải ra.
Đột nhiên nhìn thấy thứ bên trong, hắn ta nhất thời sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, đạp chân trốn về phía sau, sau đó loạng choạng đứng dậy chạy vào trong phủ.
Bao tải bị mở ra không đứng vững, từ từ nghiêng ngã xuống đất, một cái đầu lâu từ bên trong lăn ra.
Từ Trung không có tinh thần rời giường, nghe nói cửa sau nhận được mấy túi xương trắng, lập tức sai người ném ra ngoài. Gã ta sợ tới mức toàn thân phát run, răng va vào nhau lập cập: “Nhất định là Thăng Dương Cung không giết được ta, cho nên muốn dùng xương trắng hù dọa ta.”
Gã sai vặt tuân lệnh chạy không xa, quản gia mới vội vàng chạy tới thông báo cho Từ Trung: “Bộ xương kia mặc quần áo, nhìn giống như là của phu nhân và các công tử.”
Từ Trung kinh hãi, được người hầu dìu tự mình đi tới cửa sau, đi theo mấy chục thị vệ bảo hộ gã ta.
Khi gã sai vặt đổ xương trắng trong túi ra, gã ta nhìn thấy quần áo cùng với trang sức mà gã ta rất quen mắt, gã ta hãi hùng đến nổi trên mặt hoàn toàn không còn một giọt máu.