“Hắn nếu đã nhận lỗi, Diệp bảo chủ chắc sẽ đưa giải dược cho hắn ta.” Hồ Phong đột nhiên ý thức được, tên Mộ Dung Dật này rất thông minh, có lẽ hắn ta có biện pháp cứu giúp họ.
“Đây là đương nhiên, ta luôn giữ lời hứa.” Diệp Xu có ý tặng thêm nửa câu sau, cố ý châm chọc Hồ Phong, sau đó để Trang Phi đi đưa giải dược cho Mộ Dung Dật.
Sau khi Mộ Dung Dật dùng xong giải dược thì lập tức chạy tới, khẩn cầu Diệp Xu đưa giải dược cho mọi người.
“Họ đều là cao thủ, nếu trúng nhuyễn cốt tán một ngày một đêm không thể cử động được, bị những người không có hảo ý, tới đây lợi dụng để làm chuyện xằng vậy, hậu quả ngươi không dám tưởng tượng đâu. Chúng ta còn chưa tìm được hung thủ chân chính phía sau màn, không chừng gả ta đang tìm cơ hội tốt để ra tay. Ta tin Diệp bảo chủ là người hiểu lý lẽ, là người lấy đại cục làm trọng, cầu ngươi giao giải dược cho họ!”
Trong lòng Diệp Xu đã tính toán xong, dù cuối cùng những người này không nhận lỗi, nàng cũng sẽ giao giải dược cho họ. Mục đích cuối cùng của nàng chỉ là muốn họ nhận được giáo huấn thật lâu dài thôi, chứ không có ác ý khác.
“Nếu như ta không giao ra thì sao?” Nhưng khi nhìn thấy nam chính nghiêm trang nói đạo lý khuyên nhủ nàng, Diệp Xu lại nổi lên tâm lý phản nghịch, thử hỏi hắn ta.
“Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Mộ Dung Dật vừa dứt lời, thì rút kiếm ra nhắm về phía Diệp Xu: “Hôm nay dù ta có chết tại đây, nhất định phải đòi được giải dược giao cho mọi người.”
“Như vậy à, ta đáp ứng giao giải dược cho ngươi, nhưng ngươi thiếu ta một cái mệnh đấy nhé!” Diệp Xu đẩy ngược lý lẽ cho Mộ Dung Dật, yêu cầu sau này Mộ Dung Dật phải kính trọng nàng như một ân nhân cứu mạng.
Mộ Dung Dật giật mình, quay đầu nhìn đám người Hồ Phong đang chịu khổ nằm dưới đất, cắn răng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ta sẽ không làm việc trái với đạo nghĩa giang hồ.”
“Được!”
Nam chính biết giữ lời hứa, hắn ta đã đáp ứng chuyện gì nhất định nói được là làm được. Dù sao Diệp Xu cũng định đưa giải dược cho bọn hắn, như vậy hiện tại nàng nhặt được lợi ích.
Sau khi Mộ Dung Dật nhận được giải dược, đột nhiên Thạch Thiên Cơ bước nhanh đi vào, còn mang đến một trận gió mạnh.
Trên tay Thạch Thiên Cơ đang cầm một nửa quyển sách hơi cũ, tất cả mọi người kinh ngạc chú ý đến bìa ngoài quyển sách có viết “Huyền Âm Thần Công”. Ở phía sau hắn ta là nhóm thuộc hạ, còn có Liễu Không đại sư, phương trượng của Pháp Hoa Tự.
Thuộc hạ lập tức mang đến một chiếc ghế, đặt ở trung tâm, Thạch Thiên Cơ thân mặc áo bào màu tím, hai ba bước đi tới, uy nghiêm ngồi ở trên đó, thuộc hạ của hắn ta chia ra hai bên trái phải, kính cẩn đứng bên cạnh hắn ta, không có một sự lỗ mãng nào.
Diệp Xu nhìn tư thế này, hẳn là có chuyện muốn tuyên bố.
Đám người Xích Cước song hiệp sau khi dùng giải dược, cuối cùng có thể hoạt động cơ thể, họ sôi nổi đứng lên, nghi hoặc nhìn Thạch Thiên Cơ. Kế tiếp, nhóm khách hành hương nhận được thông tri cũng chạy tới.
Bọn thuộc hạ của Thạch Thiên Cơ nâng mấy cổ thi thể của Nam Đào lục quái vào Trai đường, đặt bên cạnh cổ thi thể mà lúc nãy Sở Nguyệt mang đến kia, hiện tại trong Trai đường có tổng cộng bảy cổ thi thể.
“Xét thấy mấy ngày gần đây càng ngày càng nhiều người muốn ám sát ta, nên ta đã thương nghị với phương trượng, đặt bí tịch này vào Thiên Cơ Các để bảo tồn. Rồi chọn ba người đức cao vọng trọng bên trong chư vị, giúp ta bảo hộ bí tích.”
Thiên Cơ Các là nơi cất giấu kho báu nổi tiếng của Pháp Hoa Tự, bên trong có các cơ quan rất mạnh, không có người phá giải được. Nơi đó còn sở hữu bốn cánh cửa, mỗi cánh cửa sẽ có một khóa. Từ cửa chính đi vào, thẳng đến nơi cất giữ kho báu, các cơ quan bên trong đều không mở ra. Những nơi khác, dù là người hay chim, chỉ cần đi vào tuyệt đối sẽ không có khả năng sống sót để đi ra ngoài.