Hắn đảo mắt thấy Phương Trường Tỏa đang khom người đứng ở bên cạnh bàn, tất cung tất kính với một đôi nam nữ trẻ tuổi với dung mạo xuất sắc ngồi bên cửa sổ. Lại thấy trên tay nữ tử cầm sổ sách, lập tức hiểu ra, vị này chính là chủ nhân của cửa hàng điểm tâm.
Nhân tiện lại nhìn nam tử ngồi đối diện nữ chủ nhân, không chỉ dung mạo xuất chúng, mà khí chất cũng phi phàm, nhưng người này có vẻ hơi lạnh lùng, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nữ chủ nhân ngồi đối diện hắn ra, thì trong mắt dường như không có người khác, hoặc là nửa rũ mắt thưởng thức trà, hoặc yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật không ngờ bà chủ Diệp còn trẻ như vậy.” Trịnh chưởng quầy vội vàng chắp tay chào hỏi.
Diệp Xu khách sáo cảm ơn hắn đã đưa rượu đào hoa tới. Vừa hay trong cửa hàng có đậu phộng chiên mới làm xong, lại có chút điểm tâm, chân ngỗng hầm, những thứ này đều có thể dùng để nhắm rượu.
“Trịnh chưởng quầy hôm nay hình như rất vui?” Phương Trường Tỏa cười hỏi.
“Đúng vậy, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng vui như vậy. Người đáng chết cuối cùng cũng chết! Phải đốt pháo, uống rượu, ăn thịt, nghe kịch, không say không về.” Trịnh chưởng quầy thoải mái cười to nói, không quên dặn dò tiểu nhị cân cho hắn mười cân điểm tâm và mười cân chân ngỗng hầm: “Còn có đậu phộng mới ra của các ngươi, cũng tới mười cân.”
Trịnh chưởng quầy dùng đũa gắp thêm một hạt đậu phộng. “Đậu phộng” này tươi mới, được bọc trong lớp áo màu vàng óng, giống như một vết mụn nhọt, lớp vỏ ngoài cực giòn ăn vào miệng có vị ngọt mặn, đậu phộng bên trong cũng giòn, đặc biệt thơm.
“Loại động phộng này đến từ đâu? Có tên không?”
“Gọi là mãn khẩu hương*, sau khi trộn đều với bột mì, trứng, ngũ vị hương, đường và nước tương, thì đậu phộng sẽ được bọc trong lớp áo này rồi chiên trong chảo, rất đơn giản, cũng không có gì lạ.” Diệp Xu cười nói.
Trịnh chưởng quầy lắc đầu không đồng ý với cách nói của Diệp Xu: “Thật sự rất ngon, món này cũng không đơn giản, dù sao ta nhất định không làm được. May mắn là gần cửa hàng của các ngươi, muốn ăn chỉ cần đến mua là được.”
“Rượu hoa đào ủ của chưởng quầy cũng rất ngon, nhất định cũng được làm rất cẩn thận.” Diệp Xu khen xong, thì đưa chén rượu đến bên miệng nhấp một ngụm, có mùi hoa đào thoang thoảng, mùi vị rất vừa miệng, rượu không mạnh, già trẻ đều có thể uống được.
Khi làm rượu hoa đào, lượng hoa đào rất cầu kỳ, không thể quá nhiều, nhiều hơn sẽ có chút đắng, nhưng cũng không thể quá ít, ít sẽ mất đi hương vị của hoa, bởi vì bản thân hương vị của hoa đào rất nhạt.
“Rượu này là do con gái lớn của ta ủ, lúc nàng mười lăm tuổi đã làm mấy vò chôn dưới gốc cây đào hoa, bây giờ đã qua hơn ba năm. Cách làm bây giờ lại không hỏi được.” Trịnh chưởng quầy nhắc tới chuyện này thì mắt lại đỏ lên.
Diệp Xu sửng sốt một chút, hiểu ra cái gọi là “không hỏi được” của Trịnh chưởng quầy là nữ nhi của hắn đã qua đời.
Trịnh chưởng quầy uống sạch rượu trong vò rượu của hắn, xách theo thứ hắn mua rồi cáo từ đám người Diệp Xu.
Sau khi Trịnh chưởng quầy đi, Phương Trường Tỏa nói ngắn gọn về chuyện nữ nhi của Trịnh chưởng quầy cho Diệp Xu.
“Chuyện vào ba năm trước, nửa năm trước khi xuất giá, nàng ấy ở đây giúp trông coi cửa hàng, bị em vợ của quan phủ đùa giỡn, nàng ấy chịu nhục nhã không còn mặt mũi nào đối mặt với nhà chồng tương lai, nên đã tự sát. Trịnh chưởng quầy vì chuyện này muốn đi nói rõ với quan phủ, mới đi đã bị nha môn đuổi ra ngoài. Nha môn đó còn nhắc hắn đừng quên, ai là người lớn nhất cái thành Dương Châu này, dám nói cho thân thích trong phủ thì chính là tự tìm đường chết. Nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi!”
Phương Trường Tỏa dứt lời, thì xoay quanh nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng cảm khái với Diệp Xu.
“Thăng Dương Cung thật sự là làm một chuyện tốt, đã diệt trừ được đại họa như vậy, nghe nói nửa năm trước khi hắn chết bị tra tấn rất dã man. Thật sự là một chuyện vui! Lòng người vui vẻ!”