Cho đến bây giờ Diệp Xu mới nhận ra rằng những lời cảm khái trước kia nàng nói với “Đại ma đầu không hổ là đại ma đầu” hiển nhiên không có chiều sâu, đến bây giờ nàng mới coi như thực sự hiểu rõ.
Đại ma đầu thật không hổ là đại ma đầu!
Có thể nói là vừa đứng đắn vừa mẫu mực, không chỉ tính toán hết mọi thứ mà còn bán rất nhiều tính người ra ngoài.
Thế tử Yến vương, Mộ Dung Dật, Lục Mặc đều nhận được nhân tình của hắn, cho nên nhất định bọn họ đều cảm kích hắn. Hắn trở thành ân nhân của những người này, sau này có lẽ không có gì phải lo lắng, hoàn toàn có thể ngang ngược. Đương nhiên, bây giờ đại ma đầu cũng có điều kiện ngang ngược, hơn nữa hiện tại còn lợi hại hơn trước.
Diệp Xu không khỏi đánh giá đầu của Tống Thanh Từ thêm lần nữa, còn không lớn hơn một dưa hấu, bên trong sao lại có nhiều tính toán như vậy? Hơn nữa điều tàn nhẫn nhất chính là, mọi chuyện đều không cần hắn tự mình ra tay, không có võ công cao cường, chỉ ngồi xem náo nhiệt. Ngươi nói xem có lãng phí sóng không?
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Tống Thanh Từ phát hiện Diệp Xu nhìn chằm chằm mình rất lâu, ghé vào bên tai nàng trêu chọc hỏi: “Suy nghĩ à?”
“Ai nghĩ, chàng nghĩ cái gì đấy!” Diệp Xu đỏ mặt, “hổn hển” trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ.
“Nàng không muốn thì làm sao biết ta đang nghĩ gì.”
Diệp Xu: “...”
Đại ma đầu quả nhiên chơi trò vè đọc nhịu. Khi nói không lại hắn, thì nàng sẽ không chấp nhặt với hắn.
Diệp Xu chỉ yên lặng trong chốc lát, sau đó nàng lại nóng lòng muốn thử, kích tướng Tống Thanh Từ: “Vậy, bành quan như vậy thì có gì thú vị, chàng không tò mò muốn đi xem một chút sao?”
“Ta đến đây chỉ là cùng phu nhân kiểm tra sổ sách.”
Diệp Xu ngẫm lại cũng đúng, quả thật là bọn họ đúng lúc đến đây kiểm tra sổ sách, rồi gặp phải chuyện. Hành trình là do nàng sắp xếp, toàn bộ quá trình Tống Thanh Từ cũng không có bất kỳ yêu cầu gì, có thể thấy được hắn thực sự không có hứng thú, không tò mò đối với tràng diện đánh trận.
“Võ công của phu quân cao cường như vậy, chàng không thấy ngứa tay sao, không muốn đi đánh một trận thống thống khoái khoái sao?”
“Không muốn, không có thời gian, quá bận rộn.”
Tống Thanh Từ lấy ba lý do này để từ chối khiến Diệp Xu hoàn toàn không phục.
Đại ma đầu rõ ràng có rất nhiều thời gian, cũng quá không bận rộn, thế cho nên cả ngày đều chơi bời lêu lổng, luôn giở trò với nàng.
“Không tin ta sao?” Tống Thanh Từ ghé sát vào bên tai Diệp Xu, lúc môi mấp máy gần như cắn vào lỗ tai nàng: ‘Ta muốn gánh vác trách nhiệm của trượng phu, mỗi đêm biểu đạt “thâm ý” với phu nhân của mình.”
Màu đỏ lập tức lan đến vành tai.
Từ sau khi ở bên đại ma đầu, Diệp Xu đã không cách nào nhìn thẳng rất nhiều từ ngữ, hiện giờ thâm ý cũng bị hắn chơi xấu. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả quyển từ điển đều không giữ được tiết tháo.
Chạng vạng, tin tức thắng lợi truyền đến, Lăng Vân Bảo bị tiêu diệt hoàn toàn, Bạch Tú Tú, Đường Vũ bị bắt, đám người Thí Ảnh toàn bộ đều tự sát. Sau khi Diệp Hổ bị thương, điên cuồng tấn công một trận, sau đó chạy vào mật đạo. Sau khi đám người Lục Mặc tìm được cơ quan, mở mật đạo đuổi theo, thì Diệp Hổ đã biến mất không biết tung tích.
Quả nhiên, nhân vật phản diện cuối cùng không chết dễ dàng như vậy.
Khi trời sắp tối, đám người Lục Mặc, Mộ Dung Dật, Phong Lễ Hòa, cùng với thế tử Yến vương, cưỡi ngựa vào thành. Họ đi đến đâu thì tiếng reo hò sẽ đi theo đến đó.
Diệp Xu nghĩ rằng bọn họ chỉ đi ngang qua, nhưng không ngờ tới trước khách điếm, ngựa của đám người Mộ Dung Dật, Phong Lễ Hòa, Lục Mặc dừng lại, cáo từ với thế tử Yến vương. Thế tử Yến vương cười gật đầu, sau đó ánh mắt nghiên cứu nhìn xung quanh, giống như đang tìm người nào đó, xong lại ý thức được hắn ta không tìm được người mình muốn tìm, nên lập tức dẫn người đi trước.